Khi Hạ Linh mở liveshow trên khắp thế giới, cuộc sống của An Thần cũng không thoải mái gì.
An Thị bị Hạ Thị ác ý thu mua, cha An Thần nỗ lực cứu vãn, mấy ngày mấy đêm không ngủ vì lao lực đã đột tử.
Cha An Thần mất, An Thị vốn đã lung lay chao đảo liền ầm ầm sụp đổ.
An Thần nhốt mình trong phòng.
TV phát sóng trực tiếp liveshow của Hạ Linh, tiếng hát vang vọng khắp căn phòng.
An Thần nằm trên mặt đất, quanh người toàn là vỏ chai rượu.
An Thần nghiêng dầu, nhìn người trong TV, miệng lẩm bẩm: “Hạ Linh, Hạ Linh, Hạ Linh…”
Vì sao?
Rõ ràng người nên đứng ở đó phải là hắn.
Được mọi người vây quanh tung hộ phải là hắn.
Vì sao cuối cùng lại là Hạ Linh?
Dựa vào cái gì chứ?
An Thần bò từ trên sàn dậy, xông đến phía trước màn hình TV, túm lấy TV, đôi mắt ngập tràn hung ác dữ tợn, “Dựa vào cái gì chứ? Hạ Linh mày dựa vào cái gì chứ?”
An Thần càng gào thét càng kích động, cầm lấy đồ vật bên cạnh ném vào TV, tiếng hát lập tức im bặt.
Trong phòng chỉ còn lại hơi thở thô ráp của An Thần.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“An tổng, bên ngoài có người nói muốn đến tịch thu căn nhà này.”
Hạ Linh tàn nhẫn nhưng thủ đoạn anh dùng rất quang minh chính đại.
Hạ Trị thì khác, ông ta mặc kệ dùng cách gì chỉ cần có thể đạt được mục đích là được.
Bây giờ An Thị cơ bản đã bị ông ta nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng ông ta vẫn không vừa lòng, ông ta không thể cho người của An gia có cơ hội trở lại như ngày xưa.
Thư ký ở bên ngoài đang định gõ cửa tiếp thì cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.
Đối diện với đôi mắt hằn đầy tia máu, bên trong gống như có sự thù hận khắc cốt ghi tâm, thư ký suýt nữa thì bị dọa thất thố.
“An tổng…” Bộ dạng của An tổng thật dọa người.
An Thần lúc này đầu tóc rối bù, hai mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy tia máu, quần áo trên người cũng nhàu nhĩ, đâu còn phong thái của một nam thần chứ.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt khiến người ta nghẹt thở.
An Thần liếc nhìn thư ký, mặt mũi âm trầm đi xuống dưới lầu.
Một đám người mặc Com-lê đứng dưới lầu, có người đã bắt đầu kiểm kê đồ đang trong biệt thự nhà hắn.
“Các người đang làm gì đó!” An Thần đứng trên cầu thang, lạnh lùng nói.
Người đàn ông cầm đầu đám người nhìn An Thần, trên mặt nở nụ cười giả tạo: “An tổng, bất động sản dưới danh nghĩa của ngài, chúng tôi đều phải tiến hành thanh toán.”
“Cút ra ngoài.”
“An tổng…”
“Cút ra ngoài.” Giọng nói của An Thần đinh tai nhức óc khiến những người khác đều dừng lại nhìn hắn.
Bộ dạng lúc này của hắn quả thục có chút đáng sợ, ánh mắt kia như muốn lột da tróc thịt bọn họ.
Người đàn ông giật giật mí mắt, nói: “An tổng.
Bây giờ cậu đã không còn là cậu chủ của tập đoàn An Thị nữa.
Tôi gọi cậu một tiếng An tổng đã là tôn trọng cậu lắm rồi.”
“Cút, cút hết đi cho tôi!” An Thần có hơi mất khống chế, lao thẳng từ trên lầu xuống, đẩy người đàn ông kia ra ngoài cửa.
Người đàn ông bị đẩy tức giận, quát đám người đang đứng im bên cạnh: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì!? Còn không lại đây kéo hắn ra!”
An Thần bị đám người lôi ra.
Người đàn ông vuốt lại quần áo bị An Thần làm cho nhăn nhúm, khinh thường giễu cợt nói: “Vốn dĩ còn muốn giữ chút thể diện cho cậu, xem ra An tổng không cần đám người tầm thường chúng tôi giữ thể diện, ném hắn ra ngoài!”
“Các người dám!” Đây là nhà hắn, bọn họ dựa vào cái gì mà ném hắn ra ngoài.
Người đàn ông cười lạnh ra lệnh, còn xem hắn là cậu cả của An Thị sao? Đúng là nực cười!
An Thần bị người ném thẳng ra ngoài cửa, trên người hắn không đem theo cái gì.
Hắn chỉ mặc bộ đồ ngủ, nhìn trông cực kỳ nhếch nhác.
An Thần bị đuổi ra khỏi cửa.
Trong tình cảnh không một xu dính túi, hắn tìm đến Thôi Lương Dã.
An Thần nhìn biển số nhà, đưa tay định ấn chuông cửa, nhưng rất lâu cũng không ấn xuống.
Bộ dạng này của hắn để Thôi Lương Dã nhìn thấy hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Lúc trước Thôi Lương Dã đều đi theo sau hắn…
Chính trong lúc An Thần còn đang do dự, cửa cổng đột nhiên mở ra, tiếng cười cười nói nói từ bên trong truyền ra.
Thôi Lương Dã ôm một người phụ nữ đi ra ngoài, đang chuẩn bị ra ngoài.
“An Thần? Sao cậu lại biến thành bộ dạng này?” Thôi Lương Dã nhìn thấy An Thần tỏ ra rất kinh ngạc.
An Thần liếc nhìn người phụ nữ, rất