Cô gái cứ khóc không ngừng, Bùi Tiến an ủi một lúc mới xong.
Khóc đủ rồi, cô gái lại lập tức như trở thành người khác, trở về dáng vẻ lần đầu Thời Sênh gặp cô.
Nếu cô nàng muốn khóc tiếp, chắc là Thời Sênh rút kiếm gϊếŧ chết luôn cho rồi.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?” Miêu Miêu hỏi nhỏ Bùi Tiến.
“Chúng ta tiến về trước như đã bàn bạc.” Bùi Tiến nhìn hướng kế bên Thời Sênh, “Cô Dư, cô chọn con đường gϊếŧ chóc đúng không?”
“Uhm.” Thời Sênh trả lời trong lơ đãng.
Ở chung với người như vậy, hắn lại có thể trò chuyện rất bình tĩnh, tự Bùi Tiến cũng cảm thấy lạ.
“Vậy tiếp theo cô định làm gì?”
“Làm gì ư?” Thời Sênh ngẩng đầu, nhìn phía vai của mình, “Tôi phải đi tìm Thẻ Trị Liệu.”
“Thẻ Trị Liệu?” Bùi Tiến ngạc nhiên, “Loại thẻ đen này rất hiếm, cô bị thương à?”
Ánh mắt Bùi Tiến đảo qua trên người Thời Sênh.
Hắn không nhìn ra cô bị thương ở đâu, không bị thương thì tìm Thẻ Trị Liệu làm gì?
“Thu thập thử xem sao.
“
Bùi Tiến: “…”
Được rồi lý do này hắn không phản đối được.
Cao thủ ai mà chẳng cổ quái chứ!
Bình thường!
Uhm, bình thường.
Bùi Tiến và Thời Sênh không phải chung một con đường nên tất nhiên phải tách ra.
Bùi Tiến cho Thời Sênh biết Thế Giới Hoang Tàn này là 1 hình vuông to.
Vị trí của họ hiện đang ở biên giới.
Người chọn hình thức gϊếŧ chóc thì chỉ cần một đường gϊếŧ vào là được, nhưng người chọn con đường khác thì nhất định phải sớm tới khu vực trung tâm, ở đó có thể tìm thấy vật phẩm tiến cấp.
Bùi Tiến dẫn theo Miêu Miêu rời khỏi, Thời Sênh tiếp tục một mình một đường khắp bản đồ.
Có những người luôn muốn kiếm lợi, không sợ chết xông lên, muốn gϊếŧ Thời Sênh để lấy tư cách tiến cấp.
Kết quả cũng chỉ là tăng độ thu thập và đầu người cho Thời Sênh mà thôi.
“Nữ chính à nữ chính! Sao cô còn không đến đây?” Thời Sênh lôi kiếm đi trong đống hoang tàn, mặt đầy thất vọng.
Xếp hạng của cô đã đứng trước 20 rồi mà nữ chính vẫn chưa xuất hiện.
Việc này không khoa học!
Thời Sênh bỗng ngừng bước, nghiêng tai nghe động tĩnh phía trước.
Hình như có người đánh nhau.
Kiếm lời!! Kiếm lời!! Kiếm lời!!!
Trong đầu Thời Sênh lập tức nhảy ra hai chữ này.
Cô nhanh chóng đi về hướng bên đó, qua một con hẻm nhỏ thì tầm nhìn liền mở rộng ra.
Mấy người đàn ông đang vây lấy 1 người.
Thời Sênh xuất hiện, những người đàn ông khác đều nhận được lời nhắc của thẻ đen, đều cùng nhìn về hướng Thời Sênh.
“Là Dư Hạ! “
Đây chính là người mà thẻ đen đã nhắc đến, gϊếŧ người này sẽ tiến cấp ngay?
Người này cũng quá…
Nhỏ tuổi.
Nhưng xếp hạng của cô luôn tăng dần, chứng tỏ cô đã gϊếŧ rất nhiều người, không thể xem thường.
“Nhìn tôi cũng không nhìn thấy cơ hội tăng cấp đâu, người đó bỏ chạy rồi!” Thời Sênh hất cằm ra hiệu cho bọn người đó.
Được Thời Sênh nhắc nhở, bọn người này liền phản ứng lại, lại tiếp tục cản đường người kia.
Thời Sênh nhìn người kia mấy lần, anh ta chính là Hứa An Viễn.
Ấy da, nam chính bị vây đánh rồi!
Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải nối giáo cho giặc.
[…] Ký chủ không được dùng thành ngữ bậy bạ, sao lại là nối giáo cho giặc?
Giúp ai?
Ký chủ, cô đừng gây sự, nam chính người ta đâu có trêu gì tới cô!
Là bia đỡ đạn, chức trách của ta không phải là tìm cái chết sao? Thêm phiền phức cho chuyện tình cảm của nam nữ chính, tạo ra cao trào mới, ta chỉ là đang làm việc của ta, có gì sai chứ?
[…] Lại còn già mồm!
Cô vốn có bệnh mà!
Trong lòng Thời Sênh đắc ý, đúng, ta có bệnh, không phục thì đánh ta!
[…] Ký chủ cần bị dạy dỗ.
Thời Sênh hào hứng cầm kiếm xông vào vòng chiến đấu.
Lúc đầu, bọn người đó nghĩ Thời Sênh đến để đối phó với họ, kết quả phát hiện mục tiêu của cô là Hứa An Viễn.
Mấy người kia cũng có chút mơ hồ, nhưng có thể cùng hợp sức bắt một tên trước cũng rất tốt.
Thế nên, Hứa An Viễn bị vây đánh.
Hứa An Viễn có thể xếp hạng nhất, đương nhiên phải có chút thực lực, kỹ năng thẻ đen của hắn là gì thì không rõ, nhưng trên người hắn có rất nhiều thẻ đen, dùng thẻ đen của người khác sẽ không có di chứng, chỉ là cần rất nhiều điểm tích lũy.
Điểm tích lũy của Hứa Viễn An như là vô hạn