Thời Sênh nhảy qua đống đổ nát ở kế bên, chui vào trong một khu nhà, lốc xoáy cuốn đi đống hoang tàn, nơi nó đi qua, không chừa một tấc đất nào.
Tro bụi bám đầy mặt Thời Sênh, xém làm mù mắt.
Bản cô nương sai rồi.
Bản cô nương sẽ không làm vậy nữa!!
Tự gây chuyện, khóc cũng phải chịu.
Cô né cơn lốc xoáy, xuyên qua khu nhà, vòng qua mặt bên Hứa An Viễn, dùng thiết kiếm chém qua.
Hứa An Viễn luôn ở trạng thái đề phòng, phát giác được nguy cơ theo bản năng, động tác né nhanh nhẹn, thiết kiếm chém trúng cột sau lưng hắn, cột bị gãy.
Tòa nhà bị cơn lốc xoáy thổi nghiêng ngả, ầm ầm đổ sập, nát như tiên nữ rải hoa từ trên đổ xuống.
Đống tro bụi và đá vụn ập xuống làm cho cả không gian bị bụi vây lấy, chỉ còn tiếng ầm ầm bên tai.
Cô không thấy Hứa An Viễn ở đâu, chỉ có thể rút vào nơi an toàn.
Ngay lúc cô sắp bước khỏi phạm vi gió lốc, lưỡi băng sắc bén che trời lấp đất bắn lại, tư thế đó như là muốn bắn cô thành cái sàng!
Nam chính của ta thật lợi hại!
Cô nhanh chóng rút ra 1 thẻ bài phòng thủ, xây 1 bức tường trước mặt mình, thẻ đen này là cấp 5, tấm của Hứa An Viễn có cấp thấp hơn, lưỡi băng không thể xuyên qua bức tường.
Thẻ đen trên người Hứa An Viễn đã tiêu hao rất nhiều.
Hắn không ngờ lại có người nhiều thẻ đen hơn cả mình.
Thời Sênh xông ra khỏi khu vực bị thiên tai, tầm nhìn lướt nhanh xung quanh.
Bắt được bóng Hứa An Viễn, cô vung thiết kiếm lên, kiếm khí cuốn lấy tro bụi đang bốc lên xung quanh, khí thế như nuốt núi uống sông hướng về phía Hứa An Viễn.
Cơn lốc xoáy ở phía sau Hứa An Viễn, hắn không còn đường rút lui, kiếm khí trực tiếp cuộn hắn lên.
Sau khi bay trong không khí theo hình parabol, rơi vào cơn lốc xoáy, bị cuốn lên trên cao nhất.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lên, gió lốc thổi đến làm quần áo cô cũng bay lên phần phật.
Cơn lốc xoáy cũng có thời gian, thời gian đến, nó biến mất, Hứa An Viễn rớt từ trên cao xuống, té vào đống hoang tàn.
“Khụ khụ khụ… ” Hứa An Viễn ho kịch liệt, phổi như là bị tro bụi bao lấy, rất khó chịu.
Từ khi vào game này, hắn chưa bao giờ tệ như vậy.
Dư Hạ!
Hứa An Viễn nhìn cô gái đang đi về phía mình, lần đầu nghe tên cô ấy không phải là nhiệm vụ của thế giới này phát hành.
Mà là ở thế giới trước, tên cô lọt vào Top 10.
Trong một đống tên đó, đây là cái tên duy nhất giống con gái, sao lại không bắt mắt chứ?
Hứa An Viễn ra giọng nham hiểm, “Dư Hạ, tốt nhất hôm nay cô gϊếŧ chết được tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận đấy.”
Thời Sênh nhún vai, không lên tiếng, chỉ là đi về phía hắn ta, rút kiếm đâm vào ngực hắn.
Lực cản nhỏ hơn cô tưởng tượng.
Thiết kiếm thuận lợi đâm vào ngực Hứa An Viễn.
Hắn kinh ngạc, vài giây sau, sức sống trong đáy mắt hắn từ từ biến mất, máu tươi từ miệng trào ra, trong mắt hắn hằn in hình ảnh Thời Sênh, như là muốn nhớ kỹ lấy cô.
Thời gian tắt thở của hắn nhanh hơn cô nghĩ, chỉ mười mấy giây thì hắn đã mất đi hơi thở rồi.
“Sao dễ chết như vậy?” Không đúng!
Thời Sênh rút thẻ đen ra xem xếp hạng, cô đã nhảy tới hạng nhất rồi, tên của Hứa An Viễn đã biến mất.
Nhưng cô gϊếŧ hắn lại không có chút lực cản nào, không hợp với thiết lập ban đầu.
Chuyện không bình thường ắt là có mờ ám.
Mắt Thời Sênh đảo đảo, tìm được vài tấm thẻ trên người Hứa An Viễn, nhưng không tấm nào có tên của hắn.
Hắn giấu thẻ đi đâu rồi?
“Các người qua đây.” Thời Sênh kêu gọi người đằng xa.
Bọn người đứng xem ban đầu cảm thấy mình rất oai, ló đầu ra từ trong đóng hoang tàn, dùng ngón tay chỉ bản thân.
Thời Sênh gật đầu.
Bọn họ nhìn nhau, từ từ đi về phía Thời Sênh.
Bà cô này muốn làm gì thế?
Giờ bọn