Từ lúc Phương Thần cùng Thời Sênh giải quyết xong ba người đánh lén, những người khác có ý định, cũng không dám tới gần chỗ bọn họ.
Dù sao hai người kia không phải đang đánh nhau cũng là chửi nhau, đi qua là muốn chết.
Chiến tranh giữa các Lão Đại, bọn họ không hiểu.
“Anh cấp mấy?” Tên biếи ŧɦái Phương Thần này, quá khó đối phó.
Phương Thần vỗ vỗ chỗ chân bị Thời Sênh đạp trúng, “Cô Dư mấy?”
“Anh đoán xem.”
“Vậy Cô Dư cũng đoán xem.”
Thời Sênh nhếch miệng, “Anh bảo tôi đoán thì tôi phải đoán sao?”
Phương Thần nghĩ nghĩ, “Vậy Phải làm thế nào cô Dư mới đoán?”
“Anh chết đi.”
Phương Thần: “…”
Không nói tiếp được, không nói nữa!
Phương Thần xoay người tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua thiết kiếm trên tay Thời Sênh.
Thật sự rất muốn thanh kiếm kia!
Làm thế nào mới có thể đoạt được đây?
…
Bóng đêm phủ xuống, mọi người mệt mỏi chạy cả một ngày, đều tự ngủ, chỉ để lại mấy người gác đêm.
Thời Sênh dựa vào tường, toàn thân đều nhập vào trong bóng đêm, làm cho người ta không thể phát hiện cô ở chỗ nào.
“Cô Dư.” Phương Thần mò mẫm đến trong bóng đêm.
“Làm gì?” Thời Sênh dựa vào bản năng dùng thiết kiếm chỉ vào chỗ Phương Thần, tên thiểu năng này lại muốn làm cái gì.
“Ngưng chiến, không đánh nhau.” Phương Thần hạ giọng, “Muốn thăng cấp không? Tôi đưa cô đi gϊếŧ mấy thứ.”
“Anh mà tốt như vậy sao?” Tên biếи ŧɦái chết tiệt muốn cướp kiếm của cô, thế mà giờ lại nói muốn dẫn cô đi thăng cấp, không có âm mưu mới lạ.
Phương Thần ăn ngay nói thật, “Một mình tôi gϊếŧ không được, chia năm năm.”
Thời Sênh cự tuyệt không lưu tình chút nào, “Anh gϊếŧ không được, thì sao tôi gϊếŧ được, không đi.”
Phương Thần: “…”
Em gái này không bao giờ đi theo kịch bản cả.
Phương Thần khuyên nửa ngày, Thời Sênh kiên quyết không đi.
“Tôi bốn cô sáu!” Phương Thần cuối cùng nhịn đau ra giá đắt.
“Tôi bảy anh ba.”
Phương Thần: “…” Thì ra cô ấy chờ hắn ở chỗ này.
Phương Thần cò kè mặc cả, Thời Sênh kiên quyết tôi bảy anh ba không thay đổi, kiên quyết không dao động.
Cuối cùng Phương Thần phải chịu thua, hắn nhận ba phần cũng có thể có được khá nhiều chỗ tốt, đến lúc đó cùng lắm là bắt cô xuất lực nhiều hơn thôi.
Đàm phán xong, Thời Sênh mới đứng dậy rời đi cùng Phương Thần.
Bên ngoài khắp nơi đều có nấm, tuy rằng buổi tối sẽ không di chuyển, nhưng nếu bạn đạp lên, nấm vẫn sẽ cắn bạn.
Thời Sênh ngồi trên kiếm, hoàn toàn không cần lo sẽ giẫm phải nấm, Phương Thần dùng thuấn di, có thể dừng ở một vài chỗ lồi lên, nhưng một lúc sau, hắn cũng có chút chịu không nổi.
“Cô Dư, có thể đi nhờ thuận phong kiếm không?”
Thời Sênh ngồi xếp bằng trên thiết kiếm, chống cằm định giá, “Mười tấm thẻ đen.”
“Cô Dư làm người không thể như kẻ trộm thế được.” Thẻ đen trên người hắn đều là đẳng cấp cao, “Ba tấm, không thể hơn.”
“Vậy anh tự đi đi.”
Phương Thần xem như đã biết, lời cô gái này nói ra, cơ bản sẽ không sửa miệng.
Phương Thần tiêu hao mất không ít tích lũy, cuối cùng cũng đến nơi.
Thời Sênh ở thật xa đã nhìn thấy một gốc nấm cực to, ít nhất cao hơn mười tầng nhà lầu.
Hơn nữa còn là loại phát sáng, ánh huỳnh quang màu lam nhạt, xa xa nhìn giống như một tòa kiến trúc khổng lồ.
“Đây là cơ thể mẹ của nấm ăn thịt người.” Phương Thần ở dưới giải thích.
“Gϊếŧ như thế nào?” Thời Sênh chém đám nấm ăn thịt người dưới đất, dành ra một mảnh đất trống.
Ánh mắt Phương Thần thâm u nhìn nấm ăn thịt người đang sáng lên kia, “Xem ra có người tới trước chúng ta.”
Thời Sênh theo tầm mắt Phương Thần nhìn lại, bên kia có mấy người đang tiếp cận nấm ăn thịt người, ánh huỳnh quang làm thân ảnh bọn họ càng thêm mờ ảo, giống như ma quỷ.
Phương Thần đang muốn nói một chút phương án tác chiến, bên tai đã vang lên tiếng gió, thiết kiếm ‘soạt’ một tiếng bắn ra, ánh sáng lạnh lóe lên trong bóng đêm.
Mũi kiếm đâm thẳng vào thân nấm ăn thịt người.
Phương Thần: “…”
Lúc động thủ có thể nói với hắn một tiếng không!!
Thời Sênh vô tội giải thích, “Trượt tay.”
Phương Thần chịu đựng cảm giác muốn đánh người, đừng tưởng rằng hắn không biết, cô chính là cố ý.
“Mu…” nấm ăn thịt người đang im lặng phát ra một tiếng kêu vang dội.
Tiếng kêu kia trong bóng đêm truyền ra thật xa, bén nhọn chói tai, rất đáng sợ.
Vài bóng người