NNấm mẹ khổng lồ vặn vẹo người, giống một con thú lớn thân mềm, lay động cơ thể trong đêm đen.
Thời Sênh tới gần nấm mẹ, nâng tay gọi thiết kiếm trở về.
“Cô cẩn thận một chút, nó biết phun một dịch chua, bị phun trúng sẽ trực tiếp bị ăn mòn.
” Phương Thần ở bên cạnh nhắc nhở Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn chất lỏng đặc sệt sủi bọt trên thiết kiếm, “Anh định để một mình tôi đối phó nó đấy à?”
Tên thiểu năng này tính toán giỏi nhỉ.
Phương Thần nói rất hoa mỹ, “Cô Dư lợi hại như vậy, thừa sức đối phó với nó, tôi sẽ không tranh công với Cô Dư.
”
Thời Sênh cong mắt, “Không sao, tôi chia một chút công lao cho anh.
”
“Không cần…”
Ánh mắt Thời Sênh đột nhiên sa sầm xuống, gió lạnh càng tăng thêm sự âm u của đêm đen.
Phương Thần đưa tay lên che miệng, “Tôi chỉ có thể giúp cô thu hút sự chú ý của nó, cho cô có cơ hội gϊếŧ nó, nhưng nếu uy hϊếp đến sinh mệnh của tôi, tôi sẽ lập tức lui lại.
”
Thời Sênh hất cằm, xem như đồng ý với Phương Thần.
Phương Thần hít sâu một hơi, nhìn về phía nấm mẹ đang rít gào không ngừng.
Liều mạng!
…
Lần đầu tiên Phương Thần cảm thấy lúc trước thứ mình coi trọng là kiếm của cô chứ không phải mệnh của cô là nhận định chính xác cỡ nào.
Cô ấy bạo lực đến mức nào nhìn đám nấm bị chém thành tám khối lúc này là biết.
Nấm mẹ đã chết, các nấm con cũng theo đó mà héo rũ chết đi, lúc này đầy đất đều là thi thể nấm.
Đương nhiên Phương Thần vẫn cảm thấy, công lao đều là của thanh kiếm kia, dù sao thanh kiếm kia giống như cái gì cũng có thể chém được, vô cùng trâu bò.
Vẫn rất muốn có nó!
Hai mắt Phương Thần tỏa sáng nhìn chằm chằm thiết kiếm bay lửng lơ một mình trên không trung, âm thầm lượn qua, bắt lấy chuôi kiếm.
“Ong!” Thiết kiếm kịch liệt run lên.
Thời Sênh từ trong một đống nấm ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u nhìn về phía Phương Thần.
“Cô Dư, tôi chỉ xem tí thôi mà.
” Phương Thần trấn định cười.
Thời Sênh gục đầu xuống, “Tùy mi.
”
Phương Thần tưởng hai chữ này là nói với hắn, kết quả thiết kiếm đột nhiên đánh văng hắn, chém hắn.
Lúc này hắn mới hiểu được hai chữ kia là nói với thiết kiếm.
Phương Thần bị thiết kiếm đuổi chạy vòng quanh.
Thời Sênh đã lấy ra một đống tinh thể hình tam giác từ thi thể nấm mẹ.
Cô trực tiếp ngồi xuống bên cạnh thi thể nấm mẹ, lấy thẻ đen ra.
[Chúc mừng cấp bậc của người chơi Dư Hạ thăng cấp LV15]
[Cấp bậc của người chơi Dư Hạ quá cao, thế giới nhiệm vụ tăng lên 2 sao, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.
]
Phương Thần đột ngột nhận được thông báo của thẻ đen, hắn vội quay về bên người Thời Sênh, “Cô thăng cấp à? Làm sao lại thăng cấp?”
Thời Sênh cổ quái nhìn về phía Phương Thần, “Không phải anh bảo tôi tới thăng cấp sao?”
“Tôi á?” Vẻ mặt Phương Thần mờ mịt, “Tôi nói thăng cấp là cái cần trở lại trạm không gian dùng cơ… Sao chỉ còn thừa có ít thế này?”
Phương Thần nhìn đến bên chân Thời Sênh, tinh thể vừa rồi còn chất một đống lớn, lúc này chỉ còn lại hơn mười viên.
“Dùng thăng cấp rồi.
” Thời Sênh trả lời rất đúng lý hợp tình, “Hình như thăng cấp mà anh nói không giống của tôi.
”
Phương Thần: “…” Đã bảo chia ba bảy cơ mà?!
Mãi một lúc lâu Phương Thần mới hiểu Thời Sênh thăng cấp như thế nào.
Làm một người chơi cũ, đây là lần đầu tiên hắn biết được còn có thể thăng cấp như vậy.
Phương thức thăng cấp hắn nói, là cần mang tinh thể này đến trạm không gian để đổi.
Thời Sênh nghe xong, lý trí đưa ra tổng kết, “Nguyên lý không khác nhau lắm, chẳng qua là phải tới trạm không gian anh nói kia.
Nhưng rõ ràng, sau khi đến trạm không gian, giá trị kinh nghiệm có được sẽ giảm bớt.
”
“Cô là người mới thật sao?”
Phương Thần nhìn Thời Sênh đầy quỷ dị, hoàn toàn không giống người mới!
“Quy tắc trò chơi cơ bản đều giống nhau, thông hiểu đạo lý đều không khác lắm, khác biệt hầu như rất nhỏ.
” Có gì mà ông không biết, hừ!
“Phành phạch…”
“Mẹ kiếp!” Thời Sênh xách kiếm bỏ chạy.
Tiếng kêu của nấm mẹ đưa Hắc Tinh Linh tới.
Phương Thần nhặt tinh thể trên mặt đất lên, cuống cuồng đuổi theo Thời Sênh.
…
Xa xa trong một tòa nhà nào đó, người đàn ông thân hình nhỏ gầy ngồi trên một chiếc ghế, bên cạnh có tia sáng mỏng manh lóe ra, hắt bóng hắn lên tường, dài nhỏ vặn vẹo.
Tiếng phành phạch bên ngoài, từ xa tới gần, lại từ gần đến xa.
Mãi đến khi khôi phục lại sự im lặng.
“Lão Đại…” Trong bóng đêm có người