“Toàn bộ trong đó là kế hoạch Thiên Tinh sao?”
Tiết Chính Nghĩa do dự một chút rồi gật đầu, “Đúng thế.”
Tiết Chính Nghĩa nhìn về phía ông cụ Lê.
Ông cụ Lê hiểu ý, nói: “Tiểu Vũ, nếu cháu có năng lực đó, thì giúp họ một chút đi.”
Ông hoàn toàn không biết từ lúc nào mà đứa cháu ngoại nhà mình lại học được những kỹ năng này.
“Ông ngoại, bản lĩnh ăn cháo đá bát của mấy người này ghê lắm, chưa biết chừng giây trước cháu còn vừa giúp người ta, giây sau họ đã muốn gϊếŧ cháu diệt khẩu rồi ấy.” Thời Sênh suy đoán ác ý.
Tiết Chính Nghĩa không hài lòng, nói: “Cô Tần, mong cô đừng bôi nhọ chúng tôi.”
Họ có phải dạng người như thế đâu!
“Tiểu Vũ.” Ông cụ Lê cũng lắc đầu không đồng ý.
Tuy ông đã sớm rời khỏi hệ thống này, quy tắc bây giờ cũng khác thời ông còn làm, nhưng ông tin rằng họ sẽ không làm mấy chuyện như thế.
Ông cụ Lê nói chuyện với Thời Sênh rất lâu.
Ông chỉ khuyên cô, cũng không dùng thân phận người lớn để áp đặt cô.
Thời Sênh vẫn không đồng ý, Tiết Chính Nghĩa đầy thất vọng.
Đúng lúc này, ông ta nhận được một cú điện thoại, nghe xong tâm trạng cũng vô cùng xấu.
Ông ta đặt điện thoại xuống, nhìn mọi người trong phòng, giọng nặng nề, “Chỉ còn lại hai mươi giờ thôi.”
“Không liên quan đến tôi đâu nhá.
Tôi không động vào.” Thời Sênh giơ tay lên phủi sạch trách nhiệm.
Tiết Chính Nghĩa biết rõ không phải cô làm, vừa rồi cô ấy còn không chạm vào laptop.
Giang Túc yên tĩnh ngồi cạnh cô, luôn cúi đầu, cũng không chạm đến laptop.
Có hacker khác xâm nhập vào hệ thống.
Điện thoại của Tiết Chính Nghĩa đột nhiên lại rung lên, có người gửi ảnh cho ông ta, Tiết Chính Nghĩa nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, rồi đặt trước mặt Thời Sênh, “Cô Tần, giờ cô vẫn muốn từ chối sao?”
Thời Sênh liếc nhìn tấm ảnh một cái.
Bên dưới đồng hồ đếm ngược có thêm một dòng chữ.
“Đồ thiểu năng Tần Vũ, không giải được mã ha ha ha.”
Hai chữ Thời Sênh bị xóa bỏ, đổi thành Tần Vũ, nhưng cô vẫn nhận ra.
“Mộ Bạch!”
Đệt! Mẹ cái thằng thiểu năng này lại khiêu khích ông!
Kiếm của ông đâu?!
Thời Sênh đứng dậy định đi ra ngoài, ông cụ Lê đưa gậy ra ngăn cô lại, “Cháu đi đâu đấy?”
Thời Sênh gằn từng chữ một: “Đi chém thằng thiểu năng.”
Mọi người: “…”
Cáu một cái là cô đòi chém người luôn à?! Lại còn trước mặt bao nhiêu người có thể coi là cảnh sát như họ nữa chứ?!
À vâng, cô ấy vốn cũng là cảnh sát.
“Cô Tần, cô biết người này là ai à? Cô nói cho chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt hắn.”
Mặt Thời Sênh đầy vẻ khinh bỉ, “Nếu các ông mà bắt được hắn, thì tên của ông đây viết ngược luôn, tránh ra!”
“Cô Tần…”
Thời Sênh đột ngột móc kiếm ra, chỉ vào Tiết Chính Nghĩa, “Còn lắm mồm nữa là ông đây chém cả ông bây giờ đấy.”
Tiết Chính Nghĩa: “…”
Cô đào đâu ra kiếm vậy?
Thời Sênh bế Giang Túc lên xe lăn, lại nhìn về phía ông cụ Lê, “Ông ngoại, ông có đi không ạ?”
“Cụ Lê.” Tiết Chính Nghĩa nhìn ông cụ Lê.
Ông cụ Lê vốn chỉ đến khuyên Thời Sênh, không có ý đứng về phía Tiết Chính Nghĩa.
Thời Sênh gọi ông, ông nhìn Tiết Chính Nghĩa với vẻ áy náy một cái, rồi thở dài đứng dậy.
Chỉ e là bản lĩnh của cô cháu ngoại này còn cao hơn ông tưởng rất nhiều.
Thời Sênh nhếch môi, cười hơi u ám, “Ông phải lấy làm mừng vì hôm nay ông không uy hϊếp ông ngoại tôi tới đây.”
Tiết Chính Nghĩa: “…”
Thời Sênh đưa ông cụ Lê về nhà, thuận đường để Giang Túc lại đó, một mình đi tìm tên thiểu năng Mộ Bạch kia.
…
“Đều chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?” Mộ Bạch nhìn đàn em bên dưới.
“Đã dặn dò theo sự sắp xếp của cậu chủ rồi, chôn mìn ở cả Lê gia và Tần gia.” Đàn em do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra điều mình thắc mắc, “Cậu chủ, chúng ta ở đây chờ gì ạ?”
Ở vùng hoang vu này, không có đến một bóng người, tín hiệu cũng rất kém, muốn gọi một cú điện thoại còn phải trèo lên cây, thật sự không hiểu vì sao cậu chủ lại đến đây.
Nếu chỗ mìn đó nổ cũng không nổ tới họ, có cần phải chạy xa thế này không?
“Chờ chết.” Mộ Bạch đáp xong mới giật mình phản ứng lại, ho khẽ một tiếng, nói lại, “Chờ người.”
Đàn em ngớ người, vừa rồi chắc chắn hắn không nghe nhầm, rõ ràng cậu chủ nói là chờ chết.
“Cậu đưa người đi đi.” Mộ Bạch nhã nhặn xua tay.
“Cậu chủ?”
Mộ Bạch nhìn sang, đàn em lập tức ngậm miệng, đưa người rời khỏi đây, chỉ để lại một mình Mộ Bạch đứng giữa chốn hoang vu.
Đàn em vừa đi, Mộ Bạch đã quay người