Nơi tia sáng vàng dừng lại là một vùng núi hoang dã.
Thời Sênh nhìn từ trên xuống, chỉ có thể nhìn thấy một vùng hoang vắng, không có dấu vết của con người.
Tên thiểu năng Mộ Bạch đó trốn đâu rồi?
Thời Sênh nhìn xung quanh, không có người!
Giỏi lắm!
Vậy thì nổ tung luôn đi!
Dù sao cũng bị sét đánh một lần rồi, không sợ đánh tiếp lần nữa.
Ông đây chả có cái đếch gì phải sợ.
Thời Sênh lấy bóng năng lượng ra ném xuống dưới, phạm vi ảnh hưởng của bóng năng lượng rất rộng, những cái hố lớn liên tiếp xuất hiện, những luồng khí lan ra như sóng, từng làn từng làn lan ra ra, cây cối đổ rạp về một hướng, tình cảnh chấn động chẳng khác gì ngày tận thế đến.
“Thời Sênh, cô điên rồi à?!”
Một tiếng quát giận dữ vang lên, Mộ Bạch nhếch nhác đứng trên khoảng đất trống giữa hai cái hố lớn, hoàn toàn không còn chút phong độ quý ông nào.
Cô gái này định phá hủy cả không gian này sao?
Thời Sênh đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười châm chọc, “Chuyện ta điên cũng có phải chuyện ngày một ngày hai đâu, giờ mi mới biết à?”
Mộ Bạch: “…”
Có lẽ hắn nên tự sát trước đi nhỉ.
Không được, thiệt thòi lắm!
Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, ánh mắt nhanh chóng chuyển động, ngoài mặt cố nở nụ cười nhã nhặn, “Thời Sênh, sao cô tìm được tôi?”
Hắn vứt điện thoại, xua hết người xung quanh đi, làm sao cô ấy vẫn có thể tìm được hắn chứ?!
Chuyện này hoàn toàn không khoa học chút nào!
“Việc gì ta phải nói cho mi biết?”
Anh nghĩ bản cô nương ngu lắm à?
Mộ Bạch: “…”
Tức chết mất!
Bình tĩnh, mình là quý ông, phải giữ vững sự nhã nhặn cao quý.
Mộ Bạch lại nhìn Thời Sênh, “Cô còn mười phút nữa, bây giờ dù cô có vội vàng quay về cũng không kịp nữa rồi.”
“Anh cho rằng dùng họ có thể uy hϊếp được tôi sao?”
Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn Thời Sênh một chút, nhún vai, “Thôi được, Thời Sênh, cô thực sự lý trí hơn tôi nghĩ rất nhiều!”
Một đám NPC thì thực sự không có gì đáng bận tâm cả, nếu thực sự nảy sinh tình cảm, thì đối với loại người như họ mới thực sự là chuyện vô cùng nguy hiểm.
“Sắp đến giờ rồi.
Thời Sênh, cô thực sự không bận tâm chút nào sao?” Mộ Bạch vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đồng hồ đếm ngược bên trên đã sắp về số 0 rồi.
Thời Sênh thản nhiên nói: “Chết rồi thì thiết lập lại một chút là được, có gì đáng bận tâm đâu?”
Mộ Bạch: “…” Vì sao cứ cảm thấy cô ấy gợi đòn thế cơ chứ?!
À ờ, cô ấy vốn gợi đòn mà, trước sờ chưa từng có lúc nào không gợi đòn cả.
Hắn nhìn đồng hồ đếm ngược chằm chằm, Thời Sênh ngồi trên không trung, không có bất cứ hành động gì, thản nhiên nhìn lên trời.
…
Trong viện nghiên cứu khoa học, đồng hồ đếm ngược trên màn hình sắp nhảy về số 0, mọi người đều đứng dưới màn hình lớn, túm chặt người bên cạnh mình.
Bầu không khí nơi đây nặng nề chèn ép khiến người ta không thở nổi.
00:00:53
“Thật sự không còn cách nào sao?”
“Chỉ còn lại chưa tới một phút nữa, dù ai có lợi hại đến mấy cũng không thể giải mã trong vòng một phút.”
00:00:23
“Cố gắng bao nhiêu lâu nay, chỉ phút chốc nữa là tan biến rồi…”
00:00:03
Mọi người cùng nhắm chặt mắt, âm thầm đếm ngược trong lòng.
Con số chậm rãi nảy lên.
3…
2…
1…
0…
…
“Tích—-”
Đồng hồ đeo tay phát ra tiếng kêu chói tai, sắc mặt Mộ Bạch cũng dần trở nên khó coi theo âm thanh đó.
Hắn ngẩng vụt đầu lên, không thể tin nổi, “Cô làm từ lúc nào?”
Thời Sênh thản nhiên lấy laptop ra, đưa màn hình đối diện Mộ Bạch ——
[Mật khẩu chính xác]
[Đang tải số liệu, xin chờ một chút…]
Mộ Bạch hít sâu, mình là một quý ông lịch lãm, phải giữ vững phong độ quý ông, không thể bùng nổ được.
Lật bàn, quý ông cái cứt!
Lần nào hắn cũng tính toán từng bước một, sao không thể gài bẫy được cô ta chứ?!
Cô ta ăn gì để trưởng thành vậy? Tức phát khóc!
Tự sát bình tĩnh lại đã.
Mộ Bạch lấy dao găm luôn sát bên người ra, kề sát lên cổ mình, khuôn mặt lộ vẻ âm u không cam lòng: “Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ thua trong tay tôi.
Thời Sênh, tương lai của chúng ta còn dài.”
Tốc độ của Mộ Bạch cực kỳ nhanh, dường như ngay khoảnh khắc câu nói của hắn chấm dứt, tay hắn đã trượt đi, dao găm cắt