Vưu Ái cất tấm bản đồ đi, cẩn thận rời khỏi toilet.
“Ai trong các cậu vừa nhận được bưu kiện đấy?”
Vừa bước vào cô ta đã nghe thấy tiếng Hà Tín quát ầm lên với mọi người, người trong đội hình sự đều lắc đầu.
Tim Vưu Ái đập thịch một cái, thọc vội tay vào trong túi, giữ lấy tấm bản đồ.
“Qua mấy phòng ban khác hỏi xem, có phải họ lấy nhầm không!” Hà Tín chỉ hai người, “Mau lên!”
“Bà cô à, cô đưa tới đây không được hay sao mà còn chơi trò gửi bưu điện nữa… Tôi không nhận được!” Bên Hà Tín vẫn đang gào lên với đầu dây bên kia, “Cô dùng điện thoại gửi cho tôi một tấm đi… Quên rồi á? Tần đại tiểu thư à, cô đừng trêu chọc tôi như thế được không, mạng người quan trọng lắm!”
Tim Vưu Ái đập càng nhanh hơn, là bản đồ Tần Vũ gửi tới…
Hơn nữa hình như còn rất quan trọng.
Cô ta vội quay người, muốn tìm lại gói đồ, nhưng cô ta vào toilet mới phát hiện nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp rồi, không thấy gói đồ đâu nữa.
Vưu Ái nghiến răng, xé nát bản đồ vứt vào trong bồn cầu.
…
Hà Tín lèo nhèo năn nỉ rồi gầm gừ một hồi, cuối cùng cũng nhận được một tấm bản đồ của Thời Sênh gửi tới, so với bản mà Vưu Ái cầm kia, thì bản này còn chi tiết hơn, ngay cả số hiệu cũng được ghi chú lại.
Hơn nữa, địa điểm còn tăng thêm mấy cái nữa.
Hà Tín xin giấy phép của Thủ trưởng, điều động lực lượng cảnh sát toàn thành phố.
Tiết Chính Nghĩa cũng phái người qua hỗ trợ.
Mọi người cùng xuất phát một lúc, tuy người của tổ chức R nghe tin tức phong phanh, chạy mất một ít, nhưng vẫn bắt được quá nửa.
Trong đó còn có cả một vài nhân vật chủ chốt.
Từ mấy kẻ chủ chốt này, họ cũng thuận theo manh mối bắt thêm được một nhóm lớn nữa.
Tuy tổ chức R bị bắt, nhưng tài liệu bên viện nghiên cứu khoa học vẫn bị người ta tải hết xuống, Cục An ninh Quốc gia liên hệ mười hacker đứng đầu trong nước, cũng đều không thể ngăn lại được.
…
“Tần Vũ, sao cô lại đến đây?”
Thời Sênh vừa bước vào đội hình sự, đã có người xông ra hỏi một câu như vậy.
“Sao tôi không thể tới?” Thời Sênh trừng mắt nhìn anh ta không chút thiện cảm.
Cô đã từ chức đâu, hiện giờ cô vẫn là cảnh sát cơ mà!
Người kia bị chặn họng, trong lòng thầm phỉ nhổ, ngày nào mà cô chẳng cúp làm, ai biết cô có đến nữa không.
Hiện giờ đội hình sự đang bận rộn với vụ án của R, mọi người đều bận như lạc đà vậy, Thời Sênh chậm rãi xuyên qua đám người, đi về vị trí của mình.
“Tần Vũ, cô đến vừa đúng lúc.
” Hà Tín ôm một chồng tài liệu đi ra, phát cho từng người một, cuối cùng ném một tập xuống trước mặt Thời Sênh, “Mau tới giúp chúng tôi.
”
Thời Sênh lật ra không mấy bận tâm, sau đó lại ném sang người bên cạnh, “Không rảnh.
”
Đúng lúc Hà Tín phát xong tài liệu quay về, lại lấy tập hồ sơ lại, ấn xuống mặt bàn Thời Sênh, “Tần Vũ, chứng cứ trong tay chúng tôi không đủ, nếu không tìm được đủ chứng cứ, thì không thể phán tội cho tất cả mọi người trong tổ chức R được.
”
“Liên quan cứt gì đến tôi.
” Thời Sênh bật máy tính lên chơi điện tử.
Hà Tín: “…” Rốt cuộc cô tới đây chỉ để chơi điện tử thôi phải không?
Điện tử ở nhà không đủ cho cô chơi hay sao mà cứ phải chạy tới đây chơi hả?!
Hà Tín lắc đầu thở dài, ai bảo cô ấy là con gái cục trưởng chứ!
Ông ta cầm lại đồ, đi vài bước lại quay ngược lại, “Tần Vũ, cô thực sự có gửi bản đồ cho tôi à?”
“Nói thừa.
” Cô cần phải lừa ông ta sao?!
“Nhưng mọi người đều không nhìn thấy, cô chắc là mình không gửi nhầm địa chỉ chứ?” Hà Tín rất băn khoăn vấn đề này.
“Tôi còn chưa thiểu năng đến mức viết sai cả địa chỉ Cục Cảnh sát.
”
“Vậy thứ đó đâu?” Hà Tín càng rối hơn, “Thứ quan trọng như thế, sao cô lại gửi bưu điện chứ?”
“Tôi thích.
”
Hà Tín: “…”
Lật bàn, không nói chuyện nổi nữa!
Lão Trương nghe thấy đoạn đối thoại của Thời Sênh và Hà Tín, mặt rất thật thà hỏi người bên cạnh, “Chuyện gì vậy?”
Mấy hôm nay ông ta luôn ở bên ngoài, cơ bản không ở trong cục, hoàn toàn không hiểu Hà Tín và Thời Sênh đang nói gì.
“À, Tần Vũ gửi bưu kiện đến Cục Cảnh sát, bên trong có địa chỉ hang ổ của tổ chức R, nhưng không thấy bưu kiện đó đâu.
”
“Không thấy á? Chẳng phải có người chuyên đi nhận sao? Sao lại không thấy, có viết đúng tên không?” Mặt lão Trương đầy vẻ thắc mắc.
Người kia xua tay, “Người ký tên nhận đồ chỉ ghi là đội hình sự chúng ta, không viết tên.
”
Không viết tên à?
Lão Trương nhớ tới gói bưu phẩm ông ta nhận về lúc trước, “Đội trưởng Hà, bưu kiện gửi cho anh, có phải cái đó không?”
“Cái