Trong phòng tĩnh lặng, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp rèm lay động, mờ mờ ảo ảo chiếu vào phòng.
Trên giường hơi nhô lên, Thời Sênh không bật đèn, đi thẳng tới.
“Đừng giả vờ, em biết anh chưa ngủ.
”
Cô đã quen với mọi thứ thuộc về anh, cả hơi thở khi ngủ và không ngủ.
Nhưng Giang Túc vẫn không động đậy, vùi nửa đầu xuống dưới chăn.
Thời Sênh kéo chăn ra, đưa tay c0i đồ của anh, Giang Túc mở vụt mắt, giữ tay Thời Sênh.
“Sao không giả vờ nữa?” Thời Sênh thất vọng thu tay lại.
Giang Túc xoay người, quay lưng về phía Thời Sênh.
Thời Sênh: “…”
Mẹ nó chứ, lại giở trò hờn dỗi gì đây? Mẹ kiếp, tính tình còn khó hầu hạ hơn cả nữ chính này rốt cuộc ở đâu ra vậy?!
Thời Sênh xoa cằm, có phải cô quá chiều chuộng anh rồi không? Được chiều quá dám kiêu ngạo luôn rồi?!
Thôi được…
Anh có tư cách để kiêu ngạo mà.
Ai bảo cô thích anh chứ?!
Một lúc lâu sau Giang Túc cũng không nghe thấy tiếng động gì ở sau lưng, không kìm được liền cẩn thận quay đầu nhìn.
Trước mặt đột nhiên tối sầm, cánh môi chợt mềm mềm ướt ướt.
Hơi thở Giang Túc chợt nghẹn lại, anh ôm lấy người bên trên, cẩn thận đáp lại nụ hôn của cô.
Cho đến khi hai người hơi khó thở, Thời Sênh mới chống tay ngồi dậy, “Không giận nữa à?”
“Ừm…”
“Vậy làm lần nữa nhé?”
Cơ thể Giang Túc chợt cứng lại, “Đừng…”
Thời Sênh ấn tay anh xuống, mặt Giang Túc nóng bừng lên, chỉ cảm thấy may mắn vì phòng tối nên cô không nhìn thấy.
Giang Túc cắn môi, không để mình phát ra bất cứ âm thanh gì.
…
Thời Sênh quá chiều chuộng Giang Túc, khiến cho ngày nào Tần Dật và Lê Lan cũng tẩy não cô, nhưng bất kể họ nói gì, Thời Sênh cũng chỉ hứa hẹn ngoài miệng cho hay, chờ khi họ nhìn lại…
Lật bàn, còn quá đáng hơn lúc trước!
Đây là bảo bối họ nâng niu trong lòng bàn tay, giờ lại đi nâng niu người khác…
Bảo bậc làm cha làm mẹ như họ phải nghĩ thế nào hả?!
Tức thật!
Dưới sự tự tung tự tác của Thời Sênh, cuối cùng Giang Túc cũng có chút khởi sắc, có thể miễn cưỡng đứng dậy, nhưng chỉ có thể duy trì trong giây lát.
Tần Dật và Lê Lan không thể xoay chuyển được Thời Sênh, chỉ có thể thi thoảng lượn một vòng trước mặt Giang Túc, giám sát cái tên nhóc đã làm mụ mị đầu óc con gái nhà mình một chút.
Tuy ngoài miệng vẫn trách móc Thời Sênh, nhưng Lê Lan vẫn tìm mọi cách để điều dưỡng cơ thể cho Giang Túc.
Con gái nhà bà đã kiên quyết như vậy, trừ việc cố gắng điều dưỡng cơ thể cho cậu ta ra, bà còn biết làm gì được nữa?
Giờ Lê Lan mới cảm thấy câu nói “Con gái là tình nhân kiếp trước của ba” không sai chút nào, chỉ biết tới giày vò bà, thế nên quả này Tần Dật thảm rồi.
Lê Lan không thể nổi giận với Giang Túc, nên chỉ đành phát hỏa với Tần Dật.
Từ đầu tới cuối mặt Tần Dật đều đầy vẻ không thể hiểu nổi, ông đã làm gì nào?!
…
“Nạn nhân 45 tuổi, bị đập mạnh vào gáy đến chết, trong máu có cồn, tiền bạc trên người vẫn còn, loại trừ khả năng cướp tiền… Tần Vũ!” Hà Tín đang phân tích với cấp dưới, đột ngột gọi to một tiếng, người bên cạnh giật mình nhìn Hà Tín.
Đội trưởng Hà, tự dưng anh to tiếng thế, dọa chết người ta đấy!
Thời Sênh nghe tiếng liền nhìn qua bên đó, “Đội trưởng Hà, đã lâu không gặp.
”
Hà Tín nói với mọi người một câu rồi chạy từ bên kia qua, ánh mắt rơi xuống Giang Túc, “Đây là?”
“Bạn trai tôi, Giang Túc.
”
Giang Túc khẽ gật đầu, “Chào anh.
”
Hà Tín: “…” Excuse me? Mới bao lâu không gặp mà cô đã ngầm có bạn trai luôn rồi?
“Khụ khụ! Chào cậu.
” Hà Tín hắng giọng một tiếng, nhìn về phía Thời Sênh, “Lúc nào cô quay lại làm việc? Kỳ nghỉ của cô cứ càng ngày càng dài thế!”
Vụ án R đã được chuyển giao cho Cục An ninh Quốc gia rồi, hiện giờ họ lại nhàn hạ như trước kia.
Cũng không gọi là nhàn, thành phố lớn thế này, mỗi ngày đều có án mạng xảy ra.
“Để xem tâm trạng đã.
” Nhiệm vụ nhánh R kia hẳn là đã hoàn thành rồi.
Nghe nói vì chuyện lúc trước nên Vưu Ái đã bị điều đi, Hoắc Tiêu cũng rời khỏi đội hình sự rồi, có lẽ hai người không thể gặp lại nữa, nhiệm vụ chia rẽ couple coi như cũng hoàn thành.
Khóe môi Hà Tín giật giật, có cô con gái thế này, rốt cuộc Cục trưởng Tần làm thế nào để ngồi vững trên vị trí cục trưởng, không ai kéo ông ấy xuống vậy?
Hà Tín và Thời Sênh tán gẫu hai câu, người bên kia gọi ông ta, ông ta chỉ đành tạm biệt Thời Sênh.
“Phá án có vui không?” Giang Túc quay đầu nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh chớp mắt, “Cũng tàm tạm.
”
Rất khó tìm