“Cô ấy là bạn của thiếu gia.” A Ngộ vội vàng giải thích.
Đại biểu đoàn khảo cổ tỏ vẻ không vui, “Giáo sư Tô có bạn bè kiểu gì thế, mạng người là quan trọng, cô ta lại máu lạnh như thế? Không có tí nhân tính nào sao?”
A Ngộ: “…” Anh còn chưa thấy qua lúc cô ấy máu lạnh đâu.
“Anh nói cái gì thế hả?” Tô Niệm Chi đột nhiên lên tiếng, giọng cực kỳ lớn, “Xin lỗi Tiểu Bắc ngay!”
A Ngộ cũng không ngờ Tô Niệm Chi lại đột nhiên lên tiếng, còn tức giận như thế.
Hắn cũng bị dọa đến ngây ra như mấy người của đoàn khảo cổ.
Đại biểu đoàn khảo cổ mãi mới phản ứng lại, càng thêm không vui, “Giáo sư Tô…”
Tô Niệm Chi túm cổ áo hắn, âm thanh rít qua kẽ răng, “Xin lỗi, lúc này, ngay lập tức.”
“Thiếu gia…” A Ngộ cố nén sự đau đớn của thân thể, muốn kéo Tô Niệm Chi lại, nhưng Tô Niệm Chi đã lấy dao nhỏ sắc bén của mình ra, trực tiếp đè lên cổ đại biểu đoàn khảo cổ kia.
Dao nhỏ sắc bén khiến mặt gã đại biểu đoàn khảo cổ phải thay đổi.
Lúc trước Tô Niệm Chi gia nhập vào đoàn, cũng có người đã từng nói với hắn rằng đừng chọc vào Tô Niệm Chi, nếu không chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Lúc ở trong đội, hầu hết thời gian Tô Niệm Chi ở bên cạnh A Ngộ, một lời không hợp liền bị A Ngộ đánh ngất, hắn còn cảm thấy người này chẳng được tích sự gì, nhưng mà hiện tại…
Hắn mới hiểu ra, lời cảnh báo kia không phải chỉ nói cho có mà thôi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Đại biểu đoàn khảo cổ lập tức lên tiếng, hắn cũng không muốn còn chưa chết bởi mấy thứ kỳ quái thì đã bị con người gϊếŧ chết.
Tô Niệm Chi đẩy hắn ra, còn nhổ một bãi nước bọt.
A Ngộ: “…” Thiếu gia lại bị chạm mạch nào rồi?
Thời Sênh liếc nhìn Tô Niệm Chi một cái.
Tô Niệm Chi chỉ mím môi nhìn cô, trên mặt có chút cảm xúc phức tạp, sau khi nhìn thẳng vào cô 3 giây, hắn lại quay đi dìu A Ngộ.
Thời Sênh: “…” Sao lại có cảm giác tên biếи ŧɦái này định làm cái gì đó?
Trong lúc giáo sư Phùng bị vết thương tra tấn mà không ngừng hét lên thảm thiết, đám người Bùi Diệp cũng tới.
Bùi Diệp nhìn thấy Thời Sênh đầu tiên, dù sao chỗ cô đứng hoàn toàn không có ai, sau lưng là dòng suối nhỏ, không thấy cũng không được.
Lại là cô ta!
Sao cô ta lại cứ như âm hồn bất tán vậy?
Lúc này Bùi Diệp Chỉ hận không thể một viên đạn bắn chết Thời Sênh, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
“Ôn Bắc…” Sắc mặt Diệp Dao tái nhợt, lúc này càng thêm trắng hơn, “Cô… Sao cô lại có thể ở trong này?”
Lúc ở mộ cổ, cô ta xảy ra chuyện cũng đều vì Ôn Bắc mà ra…
“Vì sao tôi không thể ở trong này?” Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn cô ta, “Đây là chỗ nhà cô mở à? Còn thu vé vào cửa hả?”
Những người này thật sự chẳng có chút sáng tạo nào cả, không thể đổi lời thoại mới mẻ chút sao?
Vừa gặp chính là “sao cô lại ở trong này?”, “vì sao cô lại ở chỗ này?”, nói ra hù chết cô, ông đây theo cô tới đó!
Diệp Dao túm chặt vạt áo, ánh mắt tối tăm, còn nảy sinh một chút thù hận.
Bùi Diệp vỗ vỗ bả vai Diệp Dao, kéo cô ta vào lòng, ngăn trở tầm mắt của Diệp Dao.
“A… Gϊếŧ tôi… Gϊếŧ…” Tiếng hét thảm thiết của giáo sư Phùng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị lúc này.
“Anh ta bị làm sao thế?” Bàng Kha nhanh chóng lên tiếng hỏi.
“Bị mấy thứ kia cắn.” Đại biểu đoàn khảo cổ nói một cách tối nghĩa.
Bàng Kha giật mình, “Cái gì? Anh ta bị cắn… Mau gϊếŧ anh ta đi.”
Đại biểu đoàn khảo cổ quay phắt đầu nhìn Bàng Kha.
Bàng Kha sốt ruột nói: “Lúc con sâu này cắn người sẽ đưa trứng vào trong máu, trứng nhanh chóng nở thành sâu con, ăn máu và thịt của con người, sau đó nhanh chóng lớn lên, sinh sôi nảy nở.
Cho đến khi cả người bị ăn sạch thì những con sâu này sẽ bò ra, số lượng nhiều tới mức các anh không tưởng tượng được đâu, hơn nữa lực tấn công của bọn chúng còn mạnh hơn bọn sâu trên lá cây nhiều.”
Đây là những điều bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy, trong một thời gian ngắn ngủi, người kia hoàn toàn chỉ còn là một cái túi da.
Đại biểu đoàn khảo cổ biết bọn họ cũng đã có người bị cắn, sẽ không lừa hắn, nhưng mà vừa rồi… cô gái kia cũng nói là phải gϊếŧ giáo sư Phùng đi, cô ta đã biết từ sớm rồi sao?
Nếu cô ta biết thì tại sao lại không nói ra chứ?
Con người chính là như thế, nhắc nhở thiện ý thì hắn