Mọi việc xảy ra quá đột ngột, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì người trong nước đã không còn động đậy gì nữa.
Màu máu đỏ lan khắp trong nước, càng ngày càng có nhiều những con trùng dài bơi tới, quấn quanh người hắn tạo thành một cái kén rắn màu đen hình người.
“Đó là cái gì thế…” Mãi lâu sau mới có người sợ hãi lên tiếng hỏi.
Vì sao hai người trước không gặp phải chuyện gì mà người này lại xảy ra chuyện?
Không ai biết loại trùng thân dài màu đen quấn trên thi thể kia là gì.
“A Ngộ, chúng ta bắt một con lên xem đi.” Tô Niệm Chi nóng lòng muốn thử nên bèn đưa ra chủ ý.
“Thiếu gia, tôi không bắt được.” Hắn là bệnh nhân có được không hả? Bây giờ hắn còn cần người dìu, làm sao mà đi bắt đây chứ?
“Tôi tự mình đi.” Tô Niệm Chi buông A Ngộ ra.
A Ngộ vội giữ lấy hắn, “Thiếu gia.” Xin ngài đừng có làm chuyện gì hết.
“Bộp!”
Trước mặt Tô Niệm Chi có một cái bóng rơi xuống, bọt nước bắn trên không trung vẫn còn mang theo một chút mùi máu tanh nhàn nhạt.
“A!”
Diệp Dao đứng ở chỗ cách Tô Niệm Chi không xa, nhìn thấy thứ kia liền lập tức hét lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người một cách thành công.
Cô ta run rẩy chỉ xuống mặt đất.
Mọi người nhìn theo, sau đó đều kinh hãi lùi về sau, ai vớt cái thứ này lên vậy?
Con trùng thân dài trên mặt đất hoàn toàn không có động tĩnh gì, như là đã chết vậy.
Thời Sênh thề, cô không gϊếŧ chết nó, chỉ bắt nó lên mà thôi, về phần tại sao nó nằm im ư… có lẽ là giả chết thì sao?
Trong nhóm người này, người khó khai thông nhất chính là Tô Niệm Chi.
Hắn lập tức buông A Ngộ ra, đi tới bên cạnh, định thò tay ra bắt trùng.
A Ngộ lập tức nhào tới, ôm chặt thắt lưng Tô Niệm Chi.
Nhưng hắn không giữ được thân mình ổn định nên hai người lập tức ngã xuống đất.
Con trùng vừa rồi còn không có động tĩnh gì, đột nhiên vặn vẹo hai ba cái, lập tức bò như rắn bình thường về phía đùi A Ngộ.
Mắt thấy con trùng sẽ chạm vào A Ngộ, một tiếng rít sắc bén từ không trung đánh xuống, ánh sáng lạnh lóe lên, con trùng bị chém thành hai nửa.
Tâm tình A Ngộ lúc này mới thả lỏng ra.
Tô Niệm Chi đứng lên, vội vàng kéo A Ngộ ra, có hơi mất tự nhiên nói: “Tôi nghĩ là Tiểu Bắc đã gϊếŧ chết nó rồi.”
A Ngộ đỡ thắt lưng, nói lời thấm thía, “Thiếu gia, cho dù chết thì ngài cũng không thể dùng tay tóm nó được.”
“Bại não không cứu được.” Thời Sênh ở bên cạnh chen vào một câu.
A Ngộ trừng mắt, nếu không phải tại cô bắt nó lên, thiếu gia có thể suýt chút nữa bị cắn sao.
“Là hắn muốn.” Ông đây bắt lên giúp còn mắng ông sai à?
A Ngộ: “…”
Lúc thiếu gia đi tìm chết thì sao cô giúp nhanh thế, nhưng cái lúc cần cô cứu thì sao chẳng thấy cô cứu giúp gì?
Kỳ thực cô gái này tới đây để hại thiếu gia đúng không?
A Ngộ nhẫn nhịn, Tô Niệm Chi làm chuyện ngu xuẩn cũng không phải một hai lần, vì thế hắn quyết định không so đo với Thời Sênh nữa.
Cho dù cô không vớt cái thứ này lên, với tính cách của thiếu gia nhà hắn, nhất định sẽ tìm cách bắt nó lên bờ.
Tô Niệm Chi mà không gây chuyện thì không phải thiếu gia nhà hắn nữa.
Người bên kia vẻ mặt đờ đẫn, một hồi lâu sau bọn họ mới hướng sự chú ý vào thứ không rõ sống chết đang nằm trên đất.
Bọn họ cẩn thận quan sát nó một cách đề phòng.
“Sao thứ này giống giun thế?” Con giun phiên bản lớn.
Hai đầu tròn, nhìn không thấy ngũ quan, khác con giun ở chỗ là cả người nó bóng loáng.
Rốt cuộc nó là gì vậy?
Con trùng này đã chết, bọn họ nghiên cứu một hồi là sẽ ra kết quả.
Nhưng hiện tại không phải lúc nghiên cứu trùng, phải làm sao để đi qua suối mới là vấn đề.
Lúc này trong nước toàn là những con trùng dài này, bọn chúng như đang ở trong trạng thái kích hoạt, bơi qua bơi lại trong nước khiến cho người nhìn không khỏi run rẩy da đầu.
“Bên phía các anh có gì có thể dùng được không?” Đại biểu đoàn khảo cổ hỏi hai người đã đi qua bờ bên kia.
Hai người kia cũng bị biến cố ban nãy dọa cho sợ hãi, nghe thấy đại biểu đoàn khảo cổ nói vậy mới vội lấy lại tinh thần, nhanh chóng rọi đèn nhìn xung quanh.
“Không có, bên này không có gì cả.”
Có người chỉ chỉ về phía con đường đằng sau, nói: “Dây leo bên đó có thể dùng được, nhưng bên trên cũng có