Cố Đình nhanh chóng lao tới ôm cô dậy.
“Nhã Nhi, tỉnh lại đi, đừng dọa anh mà”.
Hô hấp của hắn cứ như bị ngừng lại vậy.
Hắn cứ như vậy mà gọi cô.
Minh Ngọc thở phì phò chạy tới.
Nhìn thấy Vi Nhã một thân đầy máu, cô hốt hoảng vô cùng, xen vào đó là sự tức giận, lập tức ra tay tát hắn một cái.
“Cậu là đồ tồi! Cho dù Vi Nhã từng là hôn thê của An Dĩ Mặc thì sao chứ? Chẳng phải cậu ấy cũng đang cố gắng sao? Cậu không thể cho cậu ấy thời gian sao? Không thể bao dung cậu ấy chút sao?” Minh Ngọc nói như hét vào tai hắn.
Nhưng bây giờ hắn còn nghe được gì nữa.
Xe cấp cứu đi tới, hộ lý lập tức sơ cứu rồi đưa Vi Nhã tới bệnh viện.
Cố Đình muốn đi theo nhưng bị Minh Ngọc ngăn cản.
“Cậu nên dừng ở đây đi!”.
Cố Đình nhìn Vi Nhã được đẩy vào xe cấp cứu, hắn kiên quyết leo lên xe, mặc cho Minh Ngọc mắng hắn thế nào.
Minh Ngọc cuối cùng đành mặc kệ hắn.
Hắn nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Đừng ngủ nữa, như vậy không ngoan đâu! Em đã nói sẽ chịu trách nhiệm với anh mà.
Anh chỉ giận em một chút thôi, đừng bơ anh như vậy".
Giọng hắn khiến Minh Ngọc cùng các nhân viên y tế nổi cả da gà.
Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã tới bênh viện.
Một toán nhân viên y tế khẩn trương mang cáng xuống xe, đưa vào phòng cấp cứu.
Một phần là vì bọn họ muốn nhanh chóng cứu người, nhưng phần còn lại là bọn họ không muốn nghe cái giọng như la sát địa ngục kia.
Quá đáng sợ!
Ba mẹ Từ hay tin con gái bị tông xe, đang phải cấp cứu ở bệnh viện cũng tá hỏa chạy tới.
Minh Ngọc bức xúc nói hết toàn bộ sự việc.
Mẹ Từ hơi nhíu mày, bà đi tới trước mặt Cố Đình, hít một hơi rồi hỏi: “Chẳng phải cậu nói, muốn nghe chính miệng nó trả lời sao? Sao lúc đó cậu lại bỏ chạy?” Chưa đợi hắn phản ứng, bà lại nói tiếp: “Giờ cậu nói xem, con bé nó phải làm sao?”.
Cố Đình cúi đầu, mím mím môi, hai bàn tay nắm chặt lại.
Mãi một lúc sau, hắn mới trả lời: “Là lỗi của cháu!”
“Vậy cậu định làm thế nào?” Ba Từ nãy giờ chỉ đứng quan sát phòng cấp cứu, sau khi nghe cuộc điện thoại, bây giờ ông mới lên tiếng.
Cố Đình không nói gì! Nếu hắn không bỏ mặc cô, có lẽ cô đã không đuổi theo hắn rồi bị xe đâm.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Là cô sai trước, hắn muốn tìm cô để hỏi rõ, nhưng không ngờ lại thấy cảnh như vậy.
Thử hỏi sao hắn có thể không giận đây?
“Để tôi thay cậu quyết định.
Nghe nói cậu giao hẹn với vợ tôi sau 4 năm.
Vậy bây giờ tôi thay đổi một chút.
Trong 4 năm tới, cậu và con bé sẽ không được phép gặp nhau, chờ biểu hiện của cậu, chúng tôi sẽ quyết định cậu và con bé có thể đi tiếp hay không!”.
Bà Từ lập tức phản ứng: “Ông…”
“Bà bình tĩnh nghe tôi nói…” Ông Từ kéo bà Từ ra một góc khuất nói gì đó.
Khuôn mặt mẹ Từ lúc trước đã khó coi, nay lại càng khó coi hơn.
Ba Từ trấn an mẹ Từ xong, quay lại nói với Cố Đình: “Còn nguyên nhân thế nào, cậu tự giải thích”.
“Cháu hiểu rồi!”
Minh Ngọc đứng tựa cạnh cửa không nói gì.
Nếu hai bác đã quyết định như vậy, cô cũng không tiện xen vào.
Nhưng thành kiến đối với Cố Đình vẫn xấu như vậy.
13 tiếng trôi qua, cuối cùng phòng phẫu thuật cũng đã mở.
“Phẫu thuật tương đối thành công, nhưng bệnh nhân đã bị tổn thương một phần não,