Trở lại?
Ai trở lại cơ?
Như thấu được suy nghĩ của Quỷ vương, Đường lão gia nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Lăng Thiên!”
Lăng Thiên?
Là ai?
“Vị thiếu gia trong bóng tối của Lăng gia” và cũng là người mà con gái ông yêu.
Là hắn sao? Vị thiếu gia này chưa từng được Lăng gia công bố, mọi tin tức về người này đều được Lăng gia phong toả toàn bộ.
Có thể nói đây là một trong những bí mật mà tất cả mọi người tò mò nhất.
- -------------------------------------
Cố Đình ngồi bên cạnh giường bệnh ngắm nhìn Vi Nhã đang say ngủ.
Hai tay hắn nắm lấy bàn tay cô mà xoa nhẹ.
“Chắc anh phải xa em một thời gian rồi.
Làm thế nào đây?” Thật sự hắn không muốn xa cô chút nào.
Bỗng ở bên ngoài có tiếng ồn ào.
An Dĩ Mặc cùng ba mẹ An đang đứng bên ngoài phòng hậu phẫu.
Minh Ngọc gạt nước mắt, lễ phép cúi đầu chào hai ông bà, nhưng một cái liếc mắt cũng không cho An Dĩ Mặc, rồi xin phép đi mua chút đồ ăn.
Ba mẹ An nóng lòng tới thăm Vi Nhã, nhưng bị y tá chặn ở ngoài, lý do là chỉ có nhiều nhất là hai người được vào, bên trong đang có người rồi.
Có người sao? Minh Ngọc thì đang ở ngoài, ba mẹ Từ thì đã rời khỏi, bên trong còn ai?
Ba mẹ An liền sai An Dĩ Mặc vào trong, hắn cũng nóng ruột nên đi vào.
Nhưng khi hắn bước vào, đập vào mắt hắn là hình ảnh Cố Đình đang ngồi bên cạnh nắm tay cô, còn trao cho cô một nụ hôn nhẹ lên mắt.
An Dĩ Mặc lập tức xông tới kéo Cố Đình ra.
“Mày không có tư cách chạm vào em ấy”.
Cố Đình tự dưng bị kéo ra, có chút mất đà liền đập lưng vào thành tường.
Hắn nhanh chóng đứng thẳng dậy, xoa xoa cái lưng, nguy hiểm nói: “Tôi có tư cách hay không, không đến lượt cậu phán xét!”.
“Mày…”
Cố Đình nhanh chóng chặn miệng An Dĩ Mặc lại, nói nhỏ: “Đây là bệnh viện, nếu như cậu còn dám ồn ào, làm ảnh hưởng tới Nhã Nhi, tôi sẽ gọi bảo vệ kéo cậu ra ngoài”.
Mắt của An Dĩ Mặc trừng lớn.
Cậu ta không giống như trước, nhu nhược, dễ bắt nạt, thay vào đó là sự nguy hiểm phát ra từ xương cốt, giọng điệu, cử chỉ đều khiến hắn cảm thấy hắn giống như hiện thân của tu la vậy.
Không thể để Vi Nhã ở cạnh một con người nguy hiểm như hắn.
Cố Đình mỉm cười, nụ cười thật đáng ghét: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Để tôi đoán nhé! Cậu đang nghĩ cách để Nhã Nhi rời khỏi tôi sao?”
Hắn… biết sao?
An Dĩ Mặc khoát tay đẩy Cố Đình ra, cười mỉa: “Đúng thì làm sao? Mày có gì có thể cho cô ấy.
Tiền? Thân phận cao quý? Những buổi hẹn hò lãng mạn? Mày có cái gì? Cô ấy là nàng công chúa sinh ra trong nhung lụa, còn mày, chỉ là một thằng nghèo hèn mà thôi!”.
An Dĩ Mặc dùng kế khích tướng để khích Cố Đình nổi giận, hoặc có thể sẽ nhận ra hai người ở hai thế giới khác nhau và từ bỏ.
Dù sao hắn cũng không muốn Vi Nhã vì giận dỗi hắn mà chọn đại như vậy được.
Hắn và cô cùng nhau lớn lên, hắn luôn coi cô như em gái.
An Dĩ Mặc cảm thấy mình làm vậy rất tốt.
Nhưng Cố Đình không những không nổi giận, ngược lại còn cười nhạo hắn: “Cậu nói đúng, tôi không có gì cả! Nhưng tôi có một thứ, mà thứ này của tôi đủ để đánh bại cậu.
Đó là cô ấy thích tôi”.
Đồng tử của An Dĩ Mặc hơi co rụt.
Ha ha! Cái gì khiến mày tự tin như vậy? Cô ấy thích mày sao? Hôm qua cô ấy còn vì tao mà khóc, mà mày đủ tự tin để nói cô ấy thích mày sao? Hắn cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất hắn từng nghe.
“Đã hết giờ thăm bệnh nhân” Nữ y tá đứng ở ngoài cửa thúc giục bọn họ ra ngoài.
Nãy giờ mải đấu khẩu mà làm lỡ thời gian ở cạnh Vi Nhã, thật đáng giận.
- ------------------------------------
Ngày thứ hai đã trôi qua, cuối cùng Vi Nhã cũng đã tỉnh lại.
Xung quanh đây sao không có ai hết vậy?
Cô ôm đầu ngồi dậy.
Mẹ Từ đang thay bình hoa tiến vào thì nhìn thấy cô tỉnh lại, nhanh chóng đặt bình hoa xuống đi