Vi Nhã cảm thấy có lý, Điền Châu vừa rồi hạn hán nặng nề, mẫu hoàng đang có ý định cho người làm khâm sai tới kiểm tra giám sát việc phân phát lương thực cứu đói.
“Đúng là nên qua Điền Châu một lần!” Vi Nhã tỏ ra suy tư “Sắp tới trời trở lạnh, chàng vẫn nên ở lại phủ đi! Chuyện này để ta giải quyết là được!”.
Lăng Thiên bực bội.
Đúng là phong cách làm việc của Vi Nhã.
Bây giờ phải làm sao cô mới cho hắn đi? Lăng Thiên suy nghĩ, chẳng lẽ lại mặt dày làm nũng?
Để thử xem, dù sao cũng không ít lần làm nũng trước mặt cô.
Thêm một lần cũng chẳng sao!
Nghĩ là làm, Lăng Thiên cẩn thận nhìn sắc mặt Vi Nhã.
“Khụ… khụ… khụ…”
Bất chợt Vi Nhã ho mấy tiếng, Lăng Thiên liền lo lắng hỏi: “Sao vậy?”.
Đáp lại hắn là cái lắc đầu của cô.
“Không sao đâu!”
Lăng Thiên giống như bảo mẫu mà xù lông, lớn tiếng: “Đã vậy mà còn kêu không sao? Đợt tới nàng đi Điền Châu, ta nhất định phải đi theo.
Nếu không…”.
“Nếu không thì sao?” Vi Nhã hỏi.
Lăng Thiên mạnh miệng nói: “Nếu không ta sẽ rời đi!”.
Rời đi? Nghe tới hai chữ này, trong lòng Vi Nhã chợt chùng xuống.
Cô… không muốn hắn rời đi.
Chí ít là bây giờ!
“Được!”.
- --------------------------------
Nữ hoàng cuối cùng cũng chấp thuận cho Vi Nhã tới Điền Châu giám sát việc cứu tế lương thực.
Đoạn đường gập ghềnh khó chịu, Lăng Thiên không nghĩ thân thể này lại yếu như vậy.
Mặc kệ đã tập luyện lâu ngày nhưng khi ngồi trên xe ngựa, những đoạn đường gập ghềnh xóc nảy cũng khiến hắn giống như trào ruột ra ngoài.
Vi Nhã ngồi bên cạnh nhìn hắn khó chịu, mồ hôi lấm tấm chảy xuống, không khỏi xót xa.
“Có muốn nghỉ ngơi không?”.
Lăng Thiên mệt mỏi gật đầu.
Vi Nhã hạ lệnh dừng chân bên suối, đỡ Lăng Thiên xuống xe ngựa.
“Các ngươi ra bờ sông bắt cá đi!” Vi Nhã hạ lệnh.
Lăng Thiên được tiếp xúc với mặt cỏ mềm mại, hơn nữa có Vi Nhã ở cạnh, liền thả lỏng.
“Điện hạ, vương phu…” Tiểu Phương lo lắng hỏi.
Vi Nhã bịt miệng hắn: “Để chàng ngủ một lúc”.
Tiểu Phương hiểu ý, im lặng lùi ra đằng sau, phụ nhóm nữ binh nướng cá.
Hắn làm việc ở Yên vương phủ đã được ba năm, Yên vương tuy rằng phong lưu đa tình, nhưng thái độ với những nam nhân kia vẫn có phần hời hợt.
Duy chỉ đối với vương phu sẽ ngẫu nhiên quan tâm hơn một chút.
Lăng Thiên nằm nghỉ một chút liền tỉnh.
Trước mặt là khuôn mặt của Vi Nhã, liền cười với cô: “Ta không sao rồi!”.
Vi Nhã đem cho hắn một con cá nướng: “Tỉnh rồi thì ăn đi! Lấy sức để đi tiếp”.
Lăng Thiên nhìn thấy con cá nướng, mày liền hơi nhăn lại.
“Ta không thích!”
Vi Nhã hơi bất ngờ, nhìn hắn rồi lại nhìn con cá trong tay mình.
“Chàng không thích ăn cá nướng sao?”.
Lăng Thiên gật đầu.
“Ta không thích cá!”.
Vi Nhã không nói gì, lẳng lặng thu xiên cá nướng lại, sai Tiểu Phương mang tới một gói lương khô.
“Chỉ có cá và lương khô thôi!” Thời điểm khó khăn không thể kén chọn.
Lăng Thiên liền chọn lương khô trong tay Tiểu Phương.
Vi Nhã nhìn hắn.
Xem ra rất ghét cá!
Lăng Thiên chậm rãi cắn từng miếng ăn.
Ở bên kia Tiểu Phương đã ra suối múc một gáo nước suối cho hắn.
Vi Nhã ở bên cạnh nhận nước suối, tay kia vuốt nhẹ lưng hắn nhắc nhở: “Ăn từ từ thôi! Uống nước đi!”.
Cảm thấy thể chất của vương phu không nên đi xe ngựa, Vi Nhã liền đổi sang trực tiếp cưỡi ngựa, nhưng hình như cũng không tốt hơn là bao.
Có lẽ nuôi kỹ quá rồi, nên tập cho vương phu một chút.
Bọn họ tới Điền Châu đã là ngày thứ hai.
Trên đường gặp không ít ăn xin, cướp bóc cũng có, thậm chí cả bán thân.
Giữa đường có một cậu nhóc 12 tuổi, mặt mũi lấm lem đang quỳ ở ven đường, đằng sau là một thi thể đắp chiếu.
Cậu nhóc liên tục gạt nước mắt, mếu máo cầu xin: “Xin rủ lòng thương giúp tiểu nhân chôn cất cha mẹ…”.
Ở phía trước còn có một tấm biển xin bán thân để lấy tiền.
Nhưng người chung quanh tới bản thân còn lo chưa xong, làm sao có thể giúp cậu nhóc?
Lăng Thiên vì muốn làm giảm bớt cơn say xe ngựa, nên luôn vén rèm kiệu nhìn ra ngoài.
Hắn giật giật ống tay áo của Vi Nhã: “Giúp cậu bé kia,