Chào mọi người
Chuyện là dạo này mình có đọc lại truyện từ đầu tới chap mới nhất rất nhiều lần, luôn cảm thấy chưa hài lòng với truyện của mình.
Vậy nên mình hiện tại đang có ý định sửa lại cốt truyện cho nên sẽ tạm drop một thời gian.
Cảm ơn các bạn độc giả suốt thời gian qua đã theo dõi và ủng hộ nhé.
Hiện giờ là phần viết cho đủ chữ:
“Ngôn ca ca!”
Lâm Doanh Doanh nhìn nam sinh nổi bật ở phía trước, vẫy vẫy tay gọi anh.
Nhưng nam sinh đó chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, rồi quay đầu đi với đám bạn thân của anh ta.
Lâm Doanh Doanh ngượng ngùng rụt tay lại.
Anh là Thẩm Trạch Ngôn, con trai duy nhất của Thẩm Nhất Lương, gia thế giàu có, ngoại hình điên đảo chúng sinh, là học sinh danh giá nhất của cấp ba tư thục Thẩm Hà.
Lần đầu Lâm Doanh Doanh gặp anh, chính là ở bữa tiệc sinh nhật bốn mươi tuổi của cha cô, Lâm Tài Thắng.
Để mở rộng chiến lược kinh doanh, thu hút nhiều sự hợp tác, ông đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, mời hết tất cả những mối làm ăn thân thiết.
Lúc đó Lâm Doanh Doanh mới mười bốn tuổi, mặc một chiếc váy màu trắng xinh xắn đáng yêu, núp ở phía sau người anh trai lớn hơn cô sáu tuổi.
Lâm Doanh Nhân bề ngoài hay trêu chọc em gái, nhưng thực ra nội tâm là một người anh trai có trách nhiệm.
Từ nhỏ tới lớn hai anh em không ít lần cãi nhau chí choé, nhưng Lâm Doanh Doanh vẫn sợ và kính trọng anh trai mình một phép.
Lâm Doanh Nhân không thể cứ để em gái bám theo mình như vậy, anh còn phải thay cha đi chào hỏi những đối tác của công ty, đành đưa mắt nhìn, thấy một cậu thanh niên đang ngồi cô đơn một mình ở đó, liền dắt Doanh Doanh qua.
Đây cũng là một kiểu mở rộng quan hệ.
Doanh Doanh bước qua ngồi bên cạnh cậu thanh niên nọ, hai mắt to tròn chớp chớp nhìn kỹ.
Anh ta rất đẹp, nhưng ánh mắt lạnh nhạt, giống như chuyện ở đây không liên quan gì tới anh vậy.
Cậu thanh niên thấy có người nhìn mình, trong lòng hơi khẩn trương.
“Cậu tên gì?” Để xoá đi bầu không khí sượng sùng, Lâm Doanh Doanh chủ động chào hỏi.
Cậu thanh niên vẻ mặt lạnh tanh, không nói gì.
Lâm Doanh Doanh đành rời tầm mắt.
Tưởng rằng cô bị bơ như vậy nhưng không ngờ lại nghe được câu trả lời: “Thẩm Trạch Ngôn”.
Lâm Doanh Doanh càng hứng thú, kéo ghế sát lại phía anh, ánh mắt như tò mò: