Lần này Vi Nhã ngồi trên xe ngựa, đặt đầu Lăng Thiên lên đùi mình để hắn có thể nằm thoải mái.
Vi Nhã chống tay lên trán, đôi mắt rũ xuống nhìn Lăng Thiên.
“Sao nhìn ta vậy?” Lăng Thiên cảm nhận được đôi mắt của Vi Nhã, cần cổ không khỏi đỏ lên.
Hắn liền quay mặt đi chỗ khác, tránh tầm nhìn của cô.
“Tại chàng không giống người sẽ giúp đỡ người khác!”
Chân mày Lăng Thiên hơi nhíu lại.
Hóa ra trong mắt cô, hắn lại xấu xa như vậy sao?
Xe ngựa tới nơi, Vi Nhã liền sắp xếp cho Lăng Thiên ở dịch quán, còn mình cùng một số thuộc hạ tới tìm quan phủ để xem xét tình hình.
Lăng Thiên tới nơi cũng không rảnh rỗi.
Hắn liền nghĩ cách tìm miếng ngọc bội tiếp theo ở đâu.
Nhưng hắn không có bất cứ manh mối nào cả.
Lăng Thiên liền rời khỏi dịch quán.
Nhưng mới bước đến cửa, hắn đã bị hai thủ vệ ngăn lại.
Bọn họ nói rằng theo sự dặn dò của Vương gia, không thể để hắn bước ra ngoài.
“Tránh ra!” Lăng Thiên lạnh giọng.
“Vương phu, đây là Vương gia cố ý dặn dò, mong ngài hãy lui vào trong.
Lời nói của Lăng Thiên lúc này không có trọng lượng.
Hắn lập tức dùng quyền cước nói chuyện với những người này.
Đám thủ vệ vừa phải đỡ đòn, vừa phải tránh cho Vương phu bị thương, liền nhanh chóng bại trận trước Lăng Thiên.
Hắn liền nhanh chóng đi ra ngoài tìm kiếm manh mối.
Khắp nơi đều là những người nghèo khổ, hầu như chỉ toàn da bọc xương, còn có những thi thể vì chết đói mà nằm la liệt giữa đường.
Bỗng nhiên một đám người rách rưới chạy tới gần hắn.
Lăng Thiên không kịp né tránh liền bị bọn họ bao vây.
Hắn lập tức đánh ngã những người này.
Bọn họ lập tức ôm chân ôm tay mà kêu lên: “Người giàu các người toàn ức hiếp dân nghèo chúng tôi!”
Lăng Thiên trợn mắt.
Rõ ràng bọn họ ức hiếp hắn.
Hắn chỉ tự vệ thôi.
Sao thành hắn ức hiếp bọn họ rồi?
Đám người này chính là muốn ăn vạ sao?
Lăng Thiên cười lạnh.
Từ trước đến giờ, chưa có ai ăn vạ hắn mà có kết cục tốt đẹp cả.
Lăng Thiên liền nhấc cao chân, đi tới gần đám người đó, tà ác nói: “Ta chưa làm gì, các ngươi đã bao vây nhằm uy hiếp ta.
Không uy hiếp được thì giở trò ăn vạ? Các ngươi nghĩ mình trước mặt ta được mấy cân mấy lạng?”
Đám người nhìn Lăng Thiên như nhìn thấy quỷ, lập tức lùi ra xa.
Nhưng Lăng Thiên nào có dễ dàng để bọn họ đi như vậy.
Hắn nhanh chóng đi tới, đạp văng một tên ăn mày.
Tên ăn mày vì đói nhiều ngày, bị đạp vào bụng liền nôn ra toàn nước.
“Còn ai muốn thử không?”
Bọn họ lập tức rụt đầu vào.
Lăng Thiên liền nhìn thấy một khúc gỗ lớn chắn ở gần đó liền ngồi xuống.
“Các ngươi có muốn giao dịch với ta không?”
Đám người liền sợ hãi, nguầy nguậy lắc đầu.
Bọn họ sao dám giao dịch với vị Tôn đại Phật này chứ?
Nhìn hắn mặt hoa da phấn, lại được chăm sóc kỹ càng, liền biết là gia cảnh không tầm thường.
Bọn họ vốn định dọa nạt hắn một chút để kiếm chút tiền.
Nhưng ai ngờ người không những không bị dọa sợ, mà còn đánh họ một trận.
Không cái dại nào bằng cái dại nào?
“Các ngươi muốn gạo không?”
Đám ăn mày nhao nhao gật đầu.
Bây giờ đối với họ, chỉ một nắm gạo thôi đã là lộc trời ban rồi.
Không biết vị Tôn đại Phật này sẽ đổi gạo lấy cái gì? Mà mặc kệ là