Đối mặt với khí thế tức giận hừng hực của Vi Nhã, Lăng Thiên bước nhẹ tới, choàng tay ôm lấy cô.
“Không có nàng ở cạnh nên mới chán!”
Hệ thống muốn mừng thay cho chủ nhân.
Chủ nhân của nó cuối cùng cũng học được cách dỗ dành nữ nhân rồi.
Hiếm khi thấy vương phu nũng nịu như này, tâm của Vi Nhã liền tan thành nước.
Cô hôn lên tóc hắn, mềm mại nói: “Nhưng chàng cũng không nên đánh ngã những thủ vệ đó.
Hơn nữa bây giờ tình hình bên ngoài rất hỗn loạn, chàng ra ngoài một mình không tốt!”
Lăng Thiên hơi gật đầu.
Nhưng hắn còn phải gặp đám ăn mày kia để bọn họ giúp hắn tìm tung tích mảnh vỡ.
“Thời gian này chàng ở lại dịch quán đi!” Vi Nhã xoa tóc hắn.
Lăng Thiên gật đầu.
Còn lâu hắn mới chôn chân ở trong này.
“Ngoan! Ngủ sớm đi!”
Vi Nhã gỡ tay hắn ra, định bước ra ngoài.
Lăng Thiên liền gọi cô lại.
“Nàng không ngủ ở đây sao?”
Muộn rồi nàng ấy còn muốn đi đâu nữa?
Vi Nhã quay người lại, nhìn hắn cười trấn an: “Ta còn chút việc nữa!”
Lăng Thiên cũng không tiện hỏi nhiều, đành trơ mắt nhìn Vi Nhã rời khỏi, rồi chuẩn bị đi… ăn khuya.
Từ chiều tới giờ hắn chưa bỏ gì vào bụng.
Tiểu Phương nhanh nhẹn múc lên một bát cháo ý dĩ.
Lăng Thiên lấy thìa khẩy khẩy cháo trong bát, mày hơi nhăn lại.
“Sao vậy ạ?” Tiểu Phương khẩn trương hỏi.
“Món này mang qua cho Vương gia đi!” Một lúc sau, hắn lại nói: “Thôi để ta mang qua!”
Hắn không thích món này.
Lăng Thiên cầm bát cháo qua thư phòng.
Hắn vừa tới gần bậc cửa liền nhìn thấy Cầu Cầu đang đứng ở cạnh án, tay đang mài mực.
“Vương gia, khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi!” Cầu Cầu hướng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, hai má không khỏi hồng lên.
Vương gia xinh đẹp tài trí, hơn nữa lại ôn nhu dịu dàng.
Đột nhiên làm hắn cảm thấy có chút ghen tị với vương phu.
“Ngươi mệt thì đi trước đi!” Vi Nhã phất tay, ý bảo hắn rời đi.
Cầu Cầu cúi đầu, cánh tay mài mực chậm dần.
“Tiểu nhân…” Cầu Cầu đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên có tiếng nói cắt ngang lời hắn.
Lăng Thiên bưng chén cháo bước vào trong.
“Đói chưa?” Hắn đặt chén cháo xuống bàn gỗ, đi tới đằng sau, vòng tay qua cổ Vi Nhã, bất giác nhìn vào cuốn sách mà cô đọc.
Vi Nhã vẫn không bỏ sách xuống, nhưng bàn tay đã đưa lên nắm lấy tay hắn.
“Bát cháo này chẳng phải ta sai Tiểu Phương nấu cho chàng sao?”
“Ta không thích!”
“Hửm? Vậy chàng thích gì?”
Cầu Cầu nhìn hai người họ ân ái, còn hắn đứng ở ngay bên cạnh, khó tránh khỏi cảm giác ngại ngùng.
Lăng Thiên lúc này mới nhìn qua Cầu Cầu.
“Sao ngươi còn ở đây?”
Cầu Cầu lập tức cúi đầu: “Tiểu nhân xin cáo lui!”
Vi Nhã nhìn Cầu Cầu, hơi gật đầu.
Chờ Cầu Cầu đi rồi, cô liền buông Lăng Thiên ra, tiếp tục đọc sách.
Lăng Thiên nhàm chán xách ghế tới bên cạnh cô, tùy tiện lấy một cuốn sách trên giá mở ra đọc.
Vi Nhã rất tập trung, đến mức Lăng Thiên mệt mỏi thiếp đi bên cạnh cũng không biết.
Lăng Thiên chống cằm đọc sách, vừa đọc cái đầu vừa gật gù.
Vi Nhã liếc qua thấy hắn đã mệt, liền nhẹ nhàng nói: “Mệt thì qua kia ngủ đi!”
Trong thư phòng của Vi Nhã có đặt một chiếc giường nhỏ ở góc.
Lăng Thiên gật đầu rồi lù rù đi tới chiếc giường nhỏ mà nằm xuống.
Vì quá mệt mà chẳng mấy chốc hắn đã ngủ say.
Vi Nhã trộm cười nhìn vương phu của mình, lắc đầu nghĩ: Đáng yêu thật!
Thời hạn ước định giữa hai người chỉ còn hơn một tháng.
Vi Nhã không muốn cái thời hạn này tới sớm như vậy.
“Có thích khách!” Một số nữ binh ở bên ngoài hô to.
Vi Nhã giật mình đứng dậy, xách kiếm ra ngoài.
Một đám áo đen bịt mặt bên ngoài, trên tay là những thanh đao sáng loáng chĩa thẳng vào cô.
Mới tới đây có mấy ngày mà đã có thích khách rồi.
Vi Nhã không có thời gian để điều tra xem bọn chúng là ai phái tới.
Là nội phản hay ngoại bang?
Tiếng gươm đao chém giết không ngừng.
Lăng Thiên bị tiếng binh khí va chạm làm tỉnh dậy.
Nửa đêm nửa hôm ai lại đi tập luyện?
Hắn mệt mỏi mở cửa bước ra ngoài, liền thấy Vi Nhã cùng các nữ binh đang chém chém giết giết.
Một cây đao sáng quắc kề ngay cổ hắn.
Nhìn thấy tình cảnh đó, tim Vi Nhã như muốn nhảy dựng.
Cô định tiến lên nhưng lại bị nữ binh chặn lại.
Tên thích khách dùng Lăng Thiên uy hiếp cô: “Yên vương, nếu