Đã một tháng rồi nhưng Lăng Thiên vẫn chưa thấy hùng ưng quay lại, có chút nghĩ ngợi.
Hùng ưng không quay lại có ba khả năng: Một là nó đã bỏ trốn, hai là nó đã bị bắt làm thịt, ba là nó đã tới nơi.
Hắn cho rằng khả năng hai là không có khả năng, bởi vì người Nữ nhi quốc không ăn thịt chim ưng.
Vậy chỉ còn hai khả năng còn lại.
Nếu như nó bỏ trốn, vậy thì tương lai nó sẽ là món ưng quay trên bàn ăn.
Nếu như nó đã tới nơi, thì tại sao lại không bay về, điều này cũng tương đương với khả năng nó đã bỏ trốn.
Con chim ưng đáng thương nọ không biết rằng, chủ nhân nó đã tự định cho nó một cái hạn.
Nếu như mười ngày sau nó không trở về, số phận bị đưa lên bàn ăn là không thể tránh khỏi.
…
Đã nhiều ngày Vi Nhã không qua ngủ cùng Lăng Thiên.
Hắn buồn chán đi tìm mấy tên thị quân kia, xem chúng làm việc mua vui.
Đám thị quân người nào người nấy trước đây mơn mởn như hoa, bây giờ khống khác gì những bà thím già lúc nào cũng huyên thuyên cái miệng.
Phần lớn là nói xấu hắn.
Nhưng bọn họ không dám nói xấu hắn trước mặt người khác, chỉ có thể nhân lúc không có ai phơi bày toàn bộ tâm tình của mình thôi.
“Ngươi biết không? Vương gia đã mười ngày không về rồi!” Một người mở đầu câu chuyện.
Một người khác hùa theo: “Thật sao?”
“Vương phu bây giờ mang thai, làm cái gì cũng không tiện.
Các ngươi nghĩ xem có phải đi ong bướm bên ngoài giải tỏa không?”
“Ài, thế sao không gọi chúng ta? Nếu quả thật như vậy thì nô gia sẵn sàng giúp ngài ấy giải tỏa!”
“Phi phi cái mồm ngươi, ngươi còn không biết lý do sao? Bởi vì chúng ta là người do nữ hoàng ban xuống đó!”
“Bây giờ nữ hoàng cũng hoăng rồi! Chẳng lẽ ngươi nhung nhớ bà ta mãi?”
…
Từng lời từng lời nói của bọn họ Lăng Thiên đều nghe hết.
Hắn không cho rằng Vi Nhã là loại người tùy tiện, nhưng cũng không thể chối bỏ mối nghi ngờ mà bọn họ đã gieo lên trong lòng hắn.
Lăng Thiên nghe bát quái xong, đi tới thư phòng tìm sổ sách.
Trong lúc Vi Nhã không có trong phủ, hắn liền thị uy để đám gia nhân không thể ngăn cản mình.
Ngoại trừ tổng quản có chút chống đối ra, còn lại không ai dám phản bác hắn một câu.
Hắn tìm từng quyển sách trên giá, đọc lật từng trang một, nhưng hiển nhiên không có một dấu vết nào của chuyện long mạch.
Lăng Thiên não nề cất cuốn sách đi, chuẩn bị rời khỏi.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong bụng sôi sùng sục, đoán trước chuẩn bị nôn mửa.
Hắn liền vớ lấy chiếc bình gần đó.
Nhưng chiếc bình đó giống như gắn keo ở dưới chân vậy, không tài nào di chuyển được.
Lăng Thiền liền chống tay lên kệ sách, chịu đựng để cơn nghén qua đi.
Sau đó mới tò mò tìm hiểu cái bình kỳ lạ kia.
Có lẽ là một cơ quan nào đó.
Lăng Thiên thử xoay chiếc bình qua trái, rồi xoay qua phải, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Hắn liền cho tay vào bình.
…
Vi Nhã vừa trở về vương phủ.
Dạo này cô phải ở lại quân doanh làm một số việc.
Sau khi xong việc đã cố gắng trở về sớm để chăm lo cho vương phu đang bụng mang dạ chửa.
“Bây giờ chắc bụng chàng ấy đã khá to rồi!” Vi Nhã nghĩ.
Theo thói quen cũ, cô đi tới viện tử quen thuộc của hắn.
Nhưng trong phòng không hề có người.
Bụng lớn như vậy rồi còn chạy đi đâu được?
Nhận thức này làm Vi Nhã có chút bực mình.
Cô liền gọi quản gia tới hỏi.
Quản gia liền nói Lăng Thiên tới thư phòng xem sổ sách.
“Ngươi không cho người đi theo sao?”
Quản gia đáp: “Nô tài đã cho người âm thầm đi theo rồi ạ!”
Bỗng bên ngoài có một gia nhân tới, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt, gấp gáp nói: “Vương gia, vương phu ngất xỉu rồi!”
Cái gì?
Vi Nhã lập tức xách váy chạy tới.
Lăng Thiên đang bất tỉnh ngã trên nền đất.
Cô liền chạy tới, hoảng sợ mà gọi hắn.
Quản gia rất nhanh ý mà chạy đi gọi đại phu.
“Bảo bối, tỉnh dậy đi! Đừng dọa ta! Mau tỉnh lại đi!”
Lăng Thiên được đưa về phòng.
Đại phu sau một hồi chẩn mạch, liền nói: “Ngài ấy là trúng độc!”
Vi Nhã cau mày: “Trúng độc?” Trong phủ viện của cô, ai dám hạ độc?
“Có cách giải không?”
Đại phu lắc đầu: “Độc này lão từng đọc qua trong sách, hiện tại chỉ có Tây Lạp là có cách giải mà thôi!”
Tây Lạp?
Vi Nhã lập tức cau mày.
Cô đang bàn kế với Lý Vi Nhi, chuẩn bị lần nữa tấn công Tây Lạp.
Nhưng hiện giờ Hà Thế Thiên như vậy?
Tên chó đó!
Vi Nhã không thể tìm ra một cái tên nào thuyết phục hơn.
“Nhưng mong ngài hãy nhanh lên! Trong vòng một tháng nếu như không tìm ra cách giải, ngài ấy sẽ không thể qua khỏi!”
Lời nói của đại phu như tiếng sét đánh ngang tai.
Bây giờ đi tới Tây Lạp cũng phải mất một tháng, chưa kể sức khỏe Lăng Thiên có thể chịu đựng tới Tây Lạp hay không, dù như thế