Vi Nhã không nói gì, đôi mắt sắc lẹm liếc A Đồ Na một cái rồi rời khỏi.
“Tìm được cách chưa?” Trở về dịch quán, Vi Nhã híp mắt, hỏi ám vệ vừa xuất hiện.
Tên hoàng tử kia tưởng chỉ có mình hắn biết giải độc sao?
Ám vệ lắc đầu.
Vi Nhã thở dài một hơi: “Ở Tây Lạp có một vị gọi là độc y thánh nữ.
Nhưng có điều vị thánh nữ này không chịu ở yên một chỗ.
Ngươi nghĩ cách đi tìm bà ta!”
Ám vệ ngờ vực: “Nhưng không có bất cứ manh mối gì, làm sao có thể tìm?”
Vi Nhã lấy ra một tấm bản đồ, dùng bút lông đánh dấu lên đó.
“Đây là địa điểm bà ta đã đi qua.
Phu Hộ, Lục Châu, Thiên Khư, …” Vi Nhã vừa nói vừa khoanh tròn các địa điểm.
Ám vệ sửng sốt: “Những địa điểm này… lấy Điền Châu của chúng ta làm tâm!”
Vi Nhã đưa mắt nhìn ám vệ, tỏ ý “Ngươi đã đoán đúng”.
Xem ra Điền Châu đó thực sự chứa quá nhiều bí mật.
Nhưng thời gian bây giờ chỉ còn tám ngày, Lăng Thiên không thể đợi cho tới lúc cô tìm thấy vị vu y kia.
Tên A Đồ Na đó quả nhiên đã có tính toán trước.
Vi Nhã siết chặt hai tay, hạ lệnh cho người chuẩn bị.
A Đồ Na ngồi rung đùi tự đắc, nhìn vẻ mặt của mỹ nhân hoa hồng thực khiến tâm tình của hắn vui vẻ.
Không biết Lăng Thiên khi nghe được tin người phụ nữ của mình chấp nhận làm người phụ nữ của kẻ khác, không biết sẽ mang tâm trạng như thế nào nhỉ?
Nghĩ tới đây, A Đồ Na cảm thấy đặc biệt phấn khích.
…
Lăng gia.
“Lão gia, ở bên ngoài có người muốn gặp ngài!”
Ba Lăng đang ngồi đọc báo, nghe thấy quản gia nói vậy, hơi hạ mắt.
“Ai vậy?”
“Đường Chấn Hiệp!”
Ba Lăng gấp báo trong tay lại: “Cuối cùng cũng đến!”
Ba Đường vào trong, sắc mặt vô cùng không tốt.
Ba Lăng rất lịch sự mời ông ngồi xuống.
“Lăng Lâm!”
Vị quản gia Lăng Lâm liền hiểu ý, ra ngoài chuẩn bị trà.
“Ông thông gia!”
Ba Đường ngồi xuống tràng kỷ, quắc mắt nhìn ba Lăng: “Ai là thông gia với ông? Con gái tôi đâu?”
Lăng Lâm mang vào một ấm trà cùng một đĩa bánh quy, không để ý tới sự tức giận của ba Đường mà từ tốn rót trà vào chén.
“Mời!”
Sau khi Lăng Lâm đi, ba Lăng mới nói: “Ông yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Cái gì mà không có chuyện gì? Nhã Nhi là con ông, bây giờ mất tích như vậy, làm sao ông có thể yên tâm?
“Ông uống tách trà cho hạ hoả đã!” Ba Lăng rất thuần thục mà đẩy tách trà sang.
Nhưng không nhận được thiện ý từ ba Đường.
“Tôi tới đây không phải để uống trà.
Con tôi đâu?”
Lão hồ ly Lăng Tiêu Hằng này rốt cuộc có ý đồ gì? Ba Đường nghe không ít truyền kỳ về nhà họ Lăng, bất giác thành kiến về nhà họ cũng tăng lên.
Mafia, xã hội đen, hắc bạch hai giới ông ta đều nhúng tay vào.
Trước đây còn có câu chuyện ông ta đã ngầm khiến cho năm người anh em ruột của mình phải chết.
Nhưng đáng sợ là ông ta vẫn có thể bình thản ngồi uống trà, nói chuyện nhân quả con người, không hề cảm thấy hai bàn tay mình thấm đầy máu.
Ba Lăng thấy ba Đường không có thiện chí, cũng không cảm thấy mất tự nhiên.
Ông cầm một cái bánh quy trên đĩa, thưởng thức vị thơm ngọt của bơ hoà quyện cùng vani.
Thơm thật!
“Con gái ông, rất thích hợp với gia đình tôi!” Ba Lăng nghiêm túc nói.
Vẻ mặt của ba Đường lúc này không thể tin nổi.
Xong rồi, xong rồi! Cải trắng nhà ông sắp bị gia đình sói xám nhổ đi.
“Tôi muốn