Hai ngày dài tựa hai năm, Vi Nhã mệt mỏi không muốn nhúng tay vào chuyện chuẩn bị đám cưới, phó mặc cho quản gia lo liệu.
Dường như trong cung cũng hay tin, gửi tới Yên vương phủ một đôi uyên ương bằng ngọc bích.
Các đại thần thì ra sức phản đối việc này.
Hắn là ai? Là người Tây Lạp, là kẻ thù của Nữ nhi quốc.
Nhưng chỉ có Lý Vi Nhi không hề có bất cứ động thái gì, điều này khiến Vi Nhã hơi bất ngờ.
Cho tới ngày thành thân, trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy, cô không tới nhìn Lăng Thiên một lần.
“Vương gia, tới giờ rồi!” Quản gia nhắc nhở cô nhanh chóng quay lại thay hỷ phục, đón hoàng tử A Đồ Na vào phủ.
Vi Nhã trở về thay hỷ phục.
Nhìn áo bào đỏ trên người, khiến cô bất giác nhớ tới lần thành thân cùng Lăng Thiên.
Khi đó cô vẫn còn thành kiến với hắn, không nghĩ tới một ngày hai người lại quấn quýt nhau như vậy.
Giống như hai người vốn phải như thế.
“Vương gia, đã đến giờ làm lễ rồi!” Quản gia chắp tay cung kính.
Vi Nhã nặng nề lê bước ra ngoài đại sảnh.
Nam nhân đầu khăn voan che kín mặt, chắp tay phía sau chờ đợi.
“Nhất bái thiên địa!” Chủ hôn hô to.
Vi Nhã hơi chần chừ, nhưng cảm nhận được người bên cạnh hơi nghiêng đầu, cô liền cúi đầu xuống.
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
…
“Đưa vào động phòng!”
Vi Nhã không tình nguyện, cầm một đầu sợi vải đỏ, tiến vào phía trong.
Nam nhân nọ khoan thai bước đi theo cô.
Tới cửa phòng tân hôn, Vi Nhã liền vứt sợi vải đỏ xuống, quay người lại, nhìn thăng vào hắn: “Điều kiện của ngươi bổn vương đã đáp ứng.
Bây giờ tới lượt ngươi.
Nói đi! Thuốc giải đâu?”
A Đồ Na không hề hé miệng, chờ đợi Vi Nhã.
Cô nhếch miệng: “Đừng nói ngươi còn muốn động phòng hoa chúc!”
Hắn không nói gì, thân người càng ép sát cô hơn.
Vi Nhã dùng chân định đá một cái, nhưng hắn nhanh tay lẹ mắt nắm được cẳng chân của cô.
Vi Nhã tức giận muốn bóp cổ hắn.
Nhưng người kia rất nhanh nắm được cổ tay cô.
Cổ tay Vi Nhã bị siết chặt, dần hằn lên những vệt đỏ.
Cô cố gắng rút tay ra ngoài, nhưng đối phương bất ngờ tập kích, đè cô trên tường.
“Mau tránh ra!” Ánh mắt Vi Nhã vô cùng hung dữ, giống như muốn lột da người trước mặt vậy.
“Ngay cả ta mà vương gia cũng không nhận ra?” Thanh âm A Đồ Na trầm khàn, mạnh mẽ bắt lấy bàn tay Vi Nhã, đặt lên vùng bụng.
Vi Nhã trố mắt kinh ngạc.
Bụng… to vậy?
Lại còn hơi căng nữa.
Cô lưỡng lự dùng tay còn lại vén chiếc khăn đỏ lên.
Khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt khiến Vi Nhã kinh ngạc, không biết phải phản ứng thế nào.
“Sao lại là chàng?”
Lăng Thiên cười nhẹ: “Khiến nàng thất vọng rồi! Ta không phải hoàng tử A Đồ Na!”
Vi Nhã trừng mắt nhìn hắn.
Bây giờ không phải lúc để đùa đâu.
“Chàng biết ta không có ý đó! Hắn ở đâu?” Vi Nhã vội vàng giải thích, hiện tại tốt xấu gì A Đồ Na cũng là hoàng tử một nước, chuyện này có chút kỳ lạ.
Lăng Thiên vòng tay ra đằng sau, ôm lấy vòng eo của Vi Nhã: “Đêm nay là động phòng hoa chúc, ta không muốn nhắc tới người không liên quan!”
Vi Nhã lập tức đẩy hắn ra, lực tay không mạnh, có chút ngượng ngùng: “Không được, sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng mất!”
Lăng Thiên nghe vậy liền đen mặt, cánh tay to lớn cũng thả xuống, dứt khoát quay người đi.
Lại giận dỗi rồi?
Vi Nhã nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng khẽ cười.
Cô tiến tới ôm hắn từ đằng sau, bàn tay thuận tiện xoa vùng bụng hơi nhô lên của hắn.
“Chàng thực sự không cần đứa bé này ư?”
Lăng Thiên ôm lấy bàn tay đang đặt trên bụng của mình, khẽ thở dài.
Không phải là hắn ghét bỏ gì đứa bé, chẳng qua chuyện hắn có thể mang thai quá mức kỳ lạ, trong lòng có chút bài xích.
Nhưng hiện tại, Lăng