Vi Nhã lắc lắc đầu, cố gắng phủ nhận những suy nghĩ hoang đường lúc nãy.
Mạc Thiên và cô mới gặp nhau được hai lần, làm sao có thể nảy sinh tình cảm.
Chắc chắn là hắn đang lên kế hoạch gì đó để lợi dụng cô.
Vi Nhã nhìn người đàn ông ngoan ngoãn dựa đầu vào trong ngực mình, đáy mắt nổi lên sát ý, cánh tay chầm chậm nâng lên, đặt nhẹ trên cần cổ người đàn ông, khẽ nắm lại.
Lăng Thiên liền cựa mình một chút, vừa hay tránh được một kiếp.
Vi Nhã thấy hắn cựa quậy, giật mình thu tay lại.
Đúng rồi! Chẳng phải Mạc Thiên có mang bùa bên mình sao?
Trong đầu Vi Nhã vừa lóe lên, nhân lúc Lăng Thiên đang mơ màng, liền lục soát trên người hắn được một ít bùa phòng thân, lập tức đem giấu đi.
Nhưng động tác của cô lúc này không khác gì khơi gợi d.ục vọng cho Lăng Thiên.
Hắn nương theo bàn tay đang lục lọi của cô, đầu óc mơ hồ, đột ngột hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Nhưng… trật mất rồi!
Lăng Thiên nuối tiếc dựa vào người cô.
Thực sự hắn cũng không muốn chiếm đoạt cô, cũng không muốn làm chuyện đó với cô ở nơi ẩm thấp như thế này.
Cơn sốt của hắn ngày càng lợi hại hơn, tới Vi Nhã thân nhiệt vốn thấp cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng hiện tại cô không biết làm thế nào để giúp hắn hạ hỏa.
“Này… Này…” Vi Nhã thử lay Lăng Thiên mấy cái, nhưng người dưới thân mi mắt cũng không muốn động, thứ duy nhất nhận biết hắn còn sống chính là hơi thở nóng hổi của mình.
Bên ngoài trời đã ngừng mưa, Vi Nhã liền ôm Lăng Thiên lên, cẩn thận ra ngoài.
Tuy rằng đối với huyết tộc như cô mà nói, hắn không quá nặng, nhưng vóc dáng cao lớn nên chuyện đưa hắn ra cũng không hề dễ dàng.
Cô nương theo ký ức của mình, tới trước cửa căn hộ cũ của Lăng Thiên, đặt hắn xuống rồi tìm cách trở vào.
Nhưng hình như cô nghe thấy có tiếng của một người phụ nữ và tiếng trẻ con ở phía bên trong.
Bên trong có người sao?
Hơn nữa lại còn là phụ nữ?
Mẹ nó tra nam.
Có vợ con rồi còn câu dẫn cô, còn hại cô suy nghĩ nhiều.
Vi Nhã tức giận đá Lăng Thiên một cái, trèo cửa sổ biến mất.
Lăng Thiên lúc này sốt cao, mê man không biết gì.
Cho tới lúc tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.
Hắn ôm đầu đau nhức tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Chưa kịp định thần đã bị một đứa trẻ lao tới.
“Ba mẹ ơi, chú này tỉnh rồi này!”
Một người đàn ông lam lũ cùng một người phụ nữ bước vào.
Nhìn thấy Lăng Thiên tỉnh dậy, bọn họ đều cảm thấy may mắn.
“Hôm qua chồng tôi đi làm về muộn thì thấy anh ở ngoài cửa, liền đưa anh vào.
Hôm qua anh sốt cao lắm đó.
Phải rất vất vả mới hạ sốt được!”
Lăng Thiên ôm trán, nhớ rằng hôm qua hắn ở cùng Nhã Nhi mà, cô ấy đâu rồi?
“Cho hỏi, ở đây là…”
Người đàn ông đáp: “Phòng 203, chung cư X”
Đây chẳng phải là căn hộ cũ của hắn sao?
Nhã Nhi đúng thật không có lương tâm, đặt hắn trước cửa căn hộ cũ rồi lủi đi mất.
Lăng Thiên cảm ơn gia đình rồi rời khỏi, mặc cho bọn họ lo lắng cho mình.
Huyết thủ ô lúc này có lẽ đã hấp thụ vào người Mạc Vi Vi rồi.
Lúc bước ra khỏi cửa, hắn gặp một người đàn ông lạ mặt.
Hắn ta mặc một chiếc áo gió dài, đôi mắt màu nâu đỏ, mái tóc dài được buộc lên theo kiểu quý tộc châu Âu.
"Tôi là quản gia của Tiểu thư Vi Nhã!"
Di Luân giới thiệu về bản thân mình, ánh mắt nâu đỏ nhìn vào đối phương như muốn chọc vài lỗ trên người hắn.
"Còn anh là Mạc Thiên?"
Lăng Thiên cụp mắt, thầm chửi rủa hệ thống sao Vi Nhã lại có một nam quản gia trong nhà.
"Đúng!"
"Nói chuyện ở đây không tiện! Chúng ta ra ngoài quán cà phê ở gần đây!"
…
Ở quán cà phê, Di Luân tự