Vi Nhã hơi do dự.
Nếu như trước đây, cô sẽ không ngần ngại mà ôm lấy cha, bày tỏ niềm vui sướng của mình.
Nhưng bây giờ khi sắp đạt được mong ước bấy lâu, cô lại không vui vẻ như mình nghĩ.
“Con nghe cha!”
Vi Nhã mang tâm trạng mông lung trở về phòng.
Trong khoảnh khắc đó, cô đã nghĩ cô không muốn kết hôn với Tống Hoành.
Nhưng vì tương lai của Hàn gia, Tống Hoành vẫn là sự lựa chọn tốt nhất cho cô.
Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lại môn đăng hộ đối, cô từng cho rằng cả hai người là để dành cho nhau.
Nhưng…
Tống Hoành có lẽ không nghĩ giống cô.
Hắn ta thích một con người yếu đuối, sẵn sàng đối diện với nguy cơ bị cả huyết tộc quay lưng để bảo vệ cô ta.
Bỗng chốc Vi Nhã cảm thấy mình đố kỵ, mình hâm mộ Mạc Vi Vi, không phải vì Mạc Vi Vi có được Tống Hoành, mà vì cô ta có người yêu cô ta hết lòng.
Cuộc sống của cô từ nhỏ tới lớn đều đã được Hàn lão gia tính từng đường đi nước bước, tất cả đều vào sẵn một khuôn khổ, cho nên cô cảm thấy điều đó là tự nhiên.
Tống Hoành cũng vậy.
Bọn họ môn đăng hộ đối, nên trở thành bạn thanh mai trúc mã là hiển nhiên, lập hôn ước là hiển nhiên, kết hôn cũng là hiển nhiên.
Giống như tất cả thời gian của cô, tất cả cuộc đời của cô đều cống hiến cho tương lai huyết tộc.
Đột nhiên cô muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi thứ trách nhiệm nặng nề kia, đi tìm những thứ mà mình cho là chân lý, những thứ thực sự đem lại hạnh phúc cho cô.
Vi Nhã đáng thương… Cô đã sống quá lâu trong thế giới giả tạo mà Hàn lão gia xây lên cho cô, lâu đến nỗi cô không thể biết được thế giới thực sự ở bên ngoài rộng lớn và tươi đẹp nhường nào.
…
Lăng Thiên và Di Luân hiện tại đang ở ranh giới giữa con người và huyết tộc.
Lăng Thiên không thích Di Luân ở bên cạnh Vi Nhã, cho dù là với thân phận gì, vì hắn nhìn thấy ánh mắt của Di Luân khi nhắc tới cô.
Kích động, điên cuồng, giống như một con thú đang cố bảo vệ con mồi của mình.
Hắn nhìn thấy… một bản thân khác.
Một bản thân khác của mình trước đây.
“Anh… thích Nhã Nhi đúng không?” Lăng Thiên cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng.
Di Luân không trả lời.
Cho dù hắn ta thích tiểu thư thì sao chứ? Người tiểu thư yêu cũng không phải hắn ta.
Thì sao hắn ta phải quan tâm?
“Tôi không thích tiểu thư!”
Lăng Thiên cụp mắt.
Quả nhiên!
Nhưng Lăng Thiên cũng không định để Di Luân tự xác nhận tình cảm của mình.
Dù sao hắn ta càng nhận ra muộn thì càng tốt.
Có như vậy, mình mới có thể bớt được một đối thủ.
“Nhưng tôi là quản gia của cô ấy, tôi có trách nhiệm bảo vệ cô ấy.
Nên phiền anh nếu như không định hại cô ấy thì đừng tiếp cận cô ấy nữa!” Di Luân nói.
Tính cách của Lăng Thiên xưa nay chưa từng bị ai chèn ép, mà cũng chẳng ai chèn ép được anh.
Bảo anh rời xa Vi Nhã sao?
Không thể nào! Nếu vậy hắn đã không tới đây rồi.
Lăng Thiên nắm cổ áo Di Luân, giọng điệu uy hiếp: "Anh là ai mà chỉ đạo tôi phải làm gì? Tôi không giết Hàn Vi Nhã vì cô ta còn có tác dụng.
Còn anh không may mắn như vậy đâu!"
Nói rồi Lăng Thiên xuất ra một con dao bạc đâm vào người Di Luân.
May mắn Di Luân có chuẩn bị nên né được đường dao đó.
Cảm thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng chạy mất.
Huyết tộc bề ngoài tỏ vẻ nguy hiểm mà bên trong lại yếu ớt như vậy.
Lăng Thiên cảm thấy có chút nực cười.
Đừng để hắn gặp lại, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Thế giới hòa bình]
Hệ thống đột nhiên nhảy ra thông báo nhiệm vụ.
Lăng Thiên lập tức dừng lại.
Hắn còn định san bằng huyết tộc kia, chỉ giữ lại một mình Vi Nhã.
[Ý nghĩ của chủ nhân rất nguy hiểm] Hệ thống cảnh báo.
Lăng Thiên không buồn phản ứng