Vi Nhã vỗ về người nam nhân đang ngủ say.
Thảo nào hắn nói với cô rằng mình chỉ sống thêm được 1 năm nữa.
Lúc đó cô còn tưởng hắn viện cớ từ chối cô, nhưng hóa ra là thật.
Hắn được nhiều nữ tử hâm mộ như vậy, nhưng lại không có bất kỳ thê thiếp nào, có lẽ cũng vì lý do này đi.
“Đã điều tra ra ai hạ độc hắn chưa?”
“Kẻ hạ độc ngài ấy sau khi bị phát hiện đã cắn lưỡi tự sát rồi!”
“Ta biết rồi.
Chuyện này ngươi phải giữ bí mật.
Ra ngoài đi!”
Tên thuộc hạ cáo lui, trước khi đi còn tri kỉ đóng cửa lại.
“Anh đúng là không làm em bớt lo được mà”
[Ký chủ! Giờ cô định làm gì?]
“Còn làm gì nữa, cứ theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành.”
[Vậy còn độc của hắn?]
“Ta sẽ đẩy nhanh tiến độ”
Dù sao cũng không thể từ bỏ việc điều tra này được.
- -------------------------------------------
Thấy Mộ Lâm đã yên giấc, Vi Nhã liền ra ngoài.
Má Trương thấy cô liền đon đả: “Ai ya, Tiểu An sao lại ra đây rồi, sao không ở trong kia tiếp đãi Cửu vương gia”
“Ngài ấy nói rằng hàng ngày bề bộn công việc, nên uống rượu được một lúc đã ngủ thiếp đi rồi”
Má Trương hơi thở dài trong lòng.
Tiểu An nàng ta có lẽ chưa từng hiểu chuyện nam nữ đi, bảo nàng ta vào uống rượu ngâm thơ là uống rượu ngâm thơ thật.
“Ngài ấy nổi tiếng là thanh cao, không nhiễm bụi trần, trực tiếp chỉ định ngươi vào hầu hạ, có lẽ ngài ấy để mắt đến ngươi rồi đi.
Hay là nhân cơ hội này…” Má Trương thì thầm vào tai cô.
Vi Nhã vội vàng xua tay: “Không được, nhỡ đâu bị phát hiện…”
“Yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi không phải lo” Má Trương nhiệt tình cổ vũ.
Mọe nó!
Cô mà nghe theo bà ta, chết lúc nào không biết ấy chứ!
“Được rồi, ta còn phải đi sắp xếp tiếp đây, ngươi nhớ lời ta nói đấy”
Nói xong, má Trương liền đi mất dạng.
Vi Nhã đón tiếp má Trương xong bước tới lan can.
Tần Kiệt vẫn ở đó.
Có vẻ như chưa đưa được cô về hắn sẽ không đi.
Cô khẽ gọi: “Tần Kiệt!”
Đúng là nam chủ có khác, giác quan hơn hẳn người thường.
Tần Kiệt nghe cô gọi liền len lén chạy lên.
Hắn cung kính: “Công chúa, để mạt tướng phụ trách đưa người về”
Cô không trả lời hắn mà chỉ nói: “Đi theo ta”
Tần Kiệt có cảm giác công chúa càng lúc càng giống hoàng thượng.
- ------------------------------------------------
Đến chiều, Mộ Lâm tỉnh dậy.
Hắn nhớ lại khi đang nói chuyện với Nhã Nhi thì cơn đau đầu ập tới, sau đó nghe được tiếng vỗ về của cô, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ, trong căn phòng này chỉ có mình hắn.
Mộ Lâm liền đưa tay lên miệng, huýt một tiếng.
“Chủ tử” Trước mặt hắn là một cô gái khoảng 15 tuổi, nét mặt tuy lạnh lẽo nhưng lại mang một chút sắc thái tôn kính.
Chính là A Lục.
“Ngươi điều tra được gì rồi?”
“Thuộc hạ ở đây 2 tháng, đã từng thấy má Trương có 2 lần rời Hương Nghiên Các một thời gian khá dài”
“Ngươi có biết bà ta đi đâu không?”
“Bà ta thường ra ngoài vào ngày rằm, lúc ấy bên ngoài rất đông đúc, thuộc hạ đã theo dõi 2 lần đều mất dấu của bà ta”
“Ngươi mất dấu bà ta ở đâu?”
“Bẩm,