Tháng ba, thời tiết đã ấm lại, sau giờ ngọ dương quang ôn nhu chiếu xuống. một tiểu cô nương mặc váy màu đỏ nhạt đứng ở trước cái giá, nhón chân cố hết sức mà treo một kiện quần áo cuối cùng trong tay lên giá, sau đó ngẩng đầu,cong cong mắt nhìn trời xanh.
Tiểu cô nương lớn lên mi thanh mục tú, đặc biệt là một đôi mắt to ướt đầm đà, chứa một tầng sương mù nhợt nhạt. Lúc nàng cười rộ lên, khóe miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, làm ai thấy trong lòng cũng mềm nhũn.
Lý Uyển Tình thu dọn một phen, ngồi ở tiền phòng, từ trong ngực lấy ra một cành trúc tết thành con châu chấu nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt mang theo vui mừng, mang theo tưởng niệm, nỉ non gọi "A Tấn ca ca..."
Đây là năm thứ năm Lý Tấn rời đi.
Tiểu nữhài ngây thơ lúc trước đã lớn lên, năm năm này, không có một ngày nàng không nhớ hắn.
Vui vẻ khi nhớ hắn, ủy khuất khi nhớ hắn, ngủ không được khi nhớ hắn, lúc phát ngốc càng nhớ hắn.
Tưởng niệm hắn ôn nhu cười với nàng, tưởng niệm hắn mua đồ ăn yêuthích cho nàng, tưởng niệm hắntừng chút học được tết tóc cho nàng, tưởng niệm... hết thảy đều liên quan đến hắn.
Mỗi một chút hồi ức, đều làm nàng cầm lòng không đậu mà cảm khái, nguyên lai, A Tấn ca ca đối tốt với mình như vậy a.
Nhớ tới hắn, có khi làm nàng vui vẻ ngây ngô cười, có khi lại làm nàng khổ sở muốn khóc. Rất nhiều lúc, nàng sẽ theo bản năng gọi tên hắn, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, hắn rời đi đã lâu.
Mười năm làm bạn, hắn sớm đã trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh nàng.
Nàng ỷ lại hắn như vậy,... thích hắn như vậy.
Qua năm năm tưởng niệm và hồi ức, đủ để cho nàng thấy rõ tâm mình, cảm tình ngây thơ mọc rễ nẩy mầm, dần dần hóa thành dây đằng rắn chắc khỏe mạnh, cuốn quanh tim nàng.
Nàng bắt đầu không ngừng nhớ, A Tấn ca ca đã từng thích nhất nói với nàng mấy lời. Khi đó nàng còn không hiểu lắm.
"Ngoan Bảo, về sau nàng gả cho A Tấn ca ca được không?"
"Cái gì là gả cho chàng?"
"Gả cho ta chính là... chính là nàng có thể mặc váy đỏ xinh đẹp! Sau đó chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau!"
"Ừ! Ta đây về sau gả cho A Tấn ca ca. Ta muốn cùng A Tấn ca ca vĩnh viễn ở bên nhau!"
Nhớ tới lúc đó, nàng nhịn không được bưng kín mặt, lặng lẽ đỏ lỗ tai, trong lòng ngọt ngào.
thật tốt. A Tấn ca ca cũng thích nàng.
A Tấn ca ca, ta chờ chàng trở về.
Đảo mắt đã vài tháng.
Ngày đó, trong thôn một đại thẩm muốn đi kinh thành thăm tiểu nữ nhi. Đại thẩm vẫn luôn thực chiếu cố nàng. Rất nhiều chuyện của nữ hài tử, đều là đại thẩm này dạy cho nàng.
Những năm gần đây, Vương Tú đối với nàng lãnh đạm trước sau như một, cũng không nói cho nàng việc có liên quan tới Lý Tấn, nàng thậm chí chưa từng nhận được thư hắn, chỉ nghe Vương Tú khoe với thôn dân, nàng mới biết được, A Tấn ca ca hai năm trước đã thi đậu Trạng Nguyên, làm quan, trở thành người nổi bật. Trong lòng nàng trộm tự hào vì hắn, ừ, A Tấn ca ca của nàng lợi hại nhất.
Biết đại thẩm muốn đi kinh thành, Lý Uyển Tình nhịn không được năn nỉ bà mang nàng cùng đi. Nàng biết, A Tấn ca ca nhất định rất bận, cho dù nàng đi cũng không gặp được hắn. Nhưng nàng vẫn muốn đi, dù chỉ là đi đến nơi hắn sinh
hoạt nhìn xem một cái cũng tốt rồi.
Xe đihai canh giờ, nàng lại không cảm thấy một tia mỏi mệt, nàng ngồi ở trong xe thỉnh thoảng lại hướng ra ngoài nhìn xung quanh, trái tim hưng phấn nhảy bịch bịch, lòng bàn tay cũng hơi hơi đổ mồ hôi.
Đại thẩm thấy vậy, hiểu rõ cười cười, bà biết tâm tư của tiểu cô nương. Nhiều năm như vậy, Lý Tấn đối tốt với tiểu cô nương,bà cũng vẫn luôn xem ở trong mắt, bà từng nói giỡn vớiLý Tấn, ngươi như đangnuôi tiểu tức phụ, khi đó Lý Tấn trả lời như thế nào? hắn đỏ mặt cười cười, nói, Tình Tình đáp ứng về sau sẽ gả cho ta, nàng chính là tiểu tức phụ của ta.
Hai đứa nhỏ đáng yêu. Cho nên lúc tiểu cô nương thỉnh cầu bà mang theo nàng, bà không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Rốt cuộc tới kinh thành, Lý Uyển Tình xuống xe, đi theo phía sau đại thẩm, nhịn không được trộm nhìn khắp nơi xung quanh, nơi này chính là kinh thành sao? thật lớn, người thật đông, thật náo nhiệt, thậtđẹp mắt.
một đường đi tới cửa hàng của nữ nhi nhà đại thẩm, nữ nhi của bà đang kiểm tra một đống vải mới, ngẩng đầu thấy nương vàtiểu cô nương mànương thường nhắc tới trong thư, nàng vội vàng tiếp đón hai người ngồi xuống uống một ngụm trà, sau đó xin lỗi rồi cười cười tiếp tục bận rộn.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn ngồi một bên, nghe người làm công củamấy cái cửa hàng bên cạnh nóichút chuyện thú vị phát sinh gần đây.
Đột nhiên trong đó một người nói: "Aiza, ngươi nghe nói chưa? Gần đâyTrạng Nguyên đại nhân rất là phong cảnh, sắp cùng đích nữ của Tể tướng đại nhân thành hôn rồi."
"Phải không? Là Lý Trạng Nguyên năm kia đó sao?"
"Đúng vậy, nghe nói là bệ hạ tự mình ban hôn đó."