EDIT: morticia.
Dù phụ mẫu của nguyên chủ đã qua đời, nhưng phía sau còn có tông tộc, những người đầu tiên giật dây hắn đoạt hoàng vị là đám người Lâm gia.
Tiết Phượng Nghi là con dâu Lâm gia, lúc trước ôn lương hiền thục, kính cẩn hiếu kính, tìm không ra lỗi sai, về sau lúc rộ lên chuyện Chân mệnh thiên tử khởi nghĩa, không ít người kinh hãi.
Lúc đó Lâm gia nhát gan sợ phiền phức, thậm chí thuyết phục Lâm Tô hưu nàng, sợ xảy ra chuyện gì, liên lụy đến Lâm gia họ.
Bất quá tất cả đều bị Lâm Tô nhẹ nhàng đẩy về.
Mấy năm nay Tiết Phượng Nghi chinh chiến tứ phương, Lâm gia ở Giang Thành được không ít lợi, kết quả đại nghiệp của Tiết Phượng Nghi sắp thành, người đầu tiên nhảy lên là Lâm gia.
"Nói thế nào thì nàng cũng là thê tử của ngươi, nữ nhân ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi, xưng đế là chuyện của nam nhân.
Cũng không phải người ngoài được lợi, đều là người một nhà, ngươi xưng đế, phong nàng làm hậu là được rồi.
Nếu để nàng làm Hoàng đế thật, không biết người khác chê cười ngươi thế nào, đường đường là nam nhi tám thước, sao lại để một nữ nhân cưỡi lên đầu?"
Ha ha.
Khóe miệng Lâm Tô cười yếu ớt, thái độ thành khẩn, "Ta không làm được đâu, ngoại trừ đọc sách không biết gì hết, thúc thúc, ngươi xem, nên tìm một người có năng lực trong tộc mình, hoàng vị phải là người có tài mới làm được!"
Mắt gia trưởng sáng lên, kích động nói, "Đúng đúng đúng, có lý, vẫn là hiền chất ngươi hiểu lí lẽ."
"Vậy không cần người khác, ta thấy thúc thúc ngươi rất ổn, đã là gia trưởng, chắc chắn năng lực không kém, hoàng vị cho ngươi ngồi, không gì thích hợp hơn."
Tộc trưởng kích động đỏ mặt, xoa xoa tay cà lăm nói, "Hiền, hiền chất, nói thật ư?"
"Thật, không thể thật hơn!"
Lâm Tô cười lạnh một tiếng, kêu người ném bọn Bạch Nhãn Lang này ra ngoài.
Nếu không phải trong lúc mấu chốt, ai ai cũng đang ngó chừng Tiết Phượng Nghi, hắn còn định đánh đám người này một trận.
Lúc người ta chinh chiến thiên hạ không thấy các ngươi trợ lực nửa phần, đánh xong còn chạy ra tạo cảm giác tồn tại, mới mở miệng đã đòi hoàng vị, mặt dày quá nhể!
Nhưng bây giờ hắn chỉ là nam nhân phía sau Tiết Phượng Nghi, vẫn nhu nhược vô năng, hắn làm gì người khác đều gắn hết lên đầu Tiết Phượng Nghi, hôm nay đánh đám người Lâm gia, chắc chắn tạo cơ hội cho người khác công kích Tiết Phượng Nghi, nói nàng ra tay với nhà chồng như thế nào.
Chỉ có thể tạm buông tha đám người Lâm gia.
Nhưng những người khác không may mắn như thế.
Thủ hạ của Tiết Phượng Nghi không chỉ có mỗi dũng binh mãnh tướng, còn chiêu mộ được rất nhiều mưu thần quan lại, những người đầu hàng chưa chắc đã tin phục Tiết Phượng Nghi, bất quả đầu hàng để bảo vệ cái mạng thôi.
Lúc tìm nơi nương tựa không có mấy người cho rằng Tiết Phượng Nghi làm ra đại sự gì, nhưng mắt thấy Tiết Phượng Nghi thật sự sắp ngồi lên hoàng vị, những người này bắt đầu đứng ngồi không yên.
Không khác suy nghĩ đám người Lâm gia mấy, đều thấy không thể để một nữ nhân cưỡi lên đầu bọn hắn.
Ý định của những người này Lâm Tô biết hết, cũng không trông cậy hắn có thể cướp được hoàng vị, chỉ muốn Tiết Phượng Nghi khó xử, hoặc là khiến nàng buồn nôn thôi.
"...!Lâm tiên sinh, nữ tử thì nên an phận ở phía sau, giúp chồng dạy con, nếu thật sự để nàng leo lên hoàng vị, thì ngài thành trò cười cho thiên hạ rồi.
Đường đường là nam nhi bảy thước, từ xưa đến nay lần đầu lập hậu cung nam nhân không nói, nếu có ai đề nghị Nữ hoàng khai chi tán điệp thu nạp hậu cung, vậy..."
Ông chưa nói hết mọi người đã hiểu rõ, chuyện đội nón xanh này, không có nam nhân nào chịu nổi, thu nam nhân khác vào hậu cung cùng hưởng Nữ hoàng, không khác gì bị đội nón xanh, khác biệt duy nhất là, Nữ hoàng người ta là quang minh chính đại, đội mũ xanh cho ngươi ngươi còn phải cười ha ha nhận lấy.
Những người khác nghĩ, chỉ cần nói ra điểm này, Lâm Tô chắc chắn đồng ý đề nghị của bọn hắn, nhưng không nghĩ tới, Lâm Tô cả quá trình luôn mỉm cười, thần sắc thành khẩn lắng nghe, sau khi nghe xong còn thành khẩn hỏi, "Nói xong chưa?"
?
"Nói xong rồi thì cút đi."
Khóe miệng Lâm Tô cười yếu ớt, nhả ra một câu khiến người ta lạnh vào tâm.
Sau đó trói đám người này lại ném vào tay Tiết Phượng Nghi.
Dù sao những người này còn có danh hàng thần, là thần tử của Tiết Phượng Nghi, hắn không thể tự mình xử trí, vẫn nên giao cho Tiết Phượng Nghi thì hơn.
Vừa ném người ra ngoài chưa đến một chén trà, Tiết Phượng Nghi tới.
Mười năm chinh chiến, Tiết Phượng Nghi đã sớm tôi luyện thành một tướng lĩnh đúng nghĩa, lúc mới gặp còn có chút ôn nhu của nữ tử, bây giờ hoàn toàn không giống trước kia.
Lãnh khốc vô tình, một thân sát khí.
Tiết Phượng Nghi bước vào sân, giương mắt liền thấy bên cửa sổ thư phòng, Lâm Tô cầm bình nước, đang chăm sóc mấy chậu hoa.
Thanh lãnh xuất trần, dục tiên mở ảo.
Rõ ràng thân ở thế tục, đứng cạnh tục vật, lại như một phút sau là cưỡi gió bay đi.
Dường như hắn còn được thời gian ưu ái, mấy năm nay Tiết Phượng Nghi màn trời chiếu đất(*), chinh chiến sa trường, trên mặt sớm đã không còn hoa dung nguyệt mạo của thiếu nữ, đã có dấu vết năm tháng, nhưng Lâm Tô vẫn như mười năm trước trẻ tuổi, tuấn mỹ.
(*) Ngủ ngoài trời, coi trời là màn, đất là chiếu.
Tiết Phượng Nghi hơi ghen tị nắm tay lại, ho nhẹ một tiếng.
Lâm Tô nghe được thanh âm, ngẩng đầu thấy là nàng tới, mỉm cười, tiến đến chào hỏi nàng.
Hai người tuy là vợ chồng, nhưng đã hơn 10 năm chưa từng cùng giường chung gối.
Dù thế cũng không quá mức xa lạ, ngược lại còn tin tưởng nhau hơn trước kia.
Không phải sự tin tưởng giữa vợ chồng, mà giống như bạn bè.
Hai người vào phòng khách, ngay lập tức có hạ nhân đến bưng nước rót trà.
Mà còn rất có nhãn lực, là loại trà mỗi người thích.
Trà ngon, nhưng Tiết Phượng Nghi không có tâm tình thưởng trà, nhấp tượng trưng một miếng, liền thả đó.
"Vừa rồi..." Tiết Phượng Nghi hơi do dự, mở đầu còn không nói nổi.
Lâm Tô cũng thả chén trà xuống, nghiêng tai lắng nghe nàng định nói gì.
Tiết Phượng Nghi vốn quả quyết, thấy thế, không còn xoắn xuýt nữa, "Chuyện vừa nãy những người kia đến tìm ngươi, ta đã biết, kể cả chuyện Lâm gia đến trước đó."
Lâm Tô cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, dù sao hắn cũng không định giấu diếm nàng.
"Thật ra, những người kia nói chưa chắc vô lý, nếu ta lên hoàng vị, chắc chắn sẽ bị lên án, thói đời xưa nay luôn trách móc nữ tử nặng nề.
Nhưng