Xác định sở dĩ Lâm Tô có thể ngăn hóa thú là nhờ dị năng, thái độ của quân đội với Lâm Tô càng thân thiện, cực lực lôi kéo cô về trận doanh của mình.
Lâm Tô không đáp ứng ai, chỉ nói cô muốn tiếp tục hoàn thành chương trình học, sau này hẵn nói.
Đám người không dám ép buộc, đành phải tạm thời đè xuống.
Cùng lúc đó, hình giám sát Lâm Tô trong trường thi, theo yêu cầu của đông đảo học sinh, công bố.
Dù trước đó lão sư luôn miệng bảo đảm thành tích của Lâm Tô là thật, nhưng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, thanh âm nghi ngờ rất nhiều.
Cho dù để học sinh tâm phục khẩu phục, cũng phải công bố.
"Mẹ hỏi tôi vì cái mẹ gì mà nhìn điện thoại chăm chú thế!"
"Đây, đây là đầu gối mà cậu cần."
"Hoài nghi nhân sinh, cô ấy với tôi có khi không vào cùng một trường thi."
"Hoài nghi nhân sinh +1, có khả năng tôi với cô ấy không gặp cùng một loại tinh thú."
"Hoài nghi nhân sinh +2, có khả năng tôi với cô ấy không dùng cùng một loại chủy thủ."
"Hoài nghi nhân sinh +3, có khả năng tôi với cô ấy không hít cùng không khí."
...!
Học sinh từ chấn kinh đến nghi ngờ nhân sinh, điên cuồng thảo luận trên diễn đàn, Lâm Niệm cũng vui vẻ hồi phục, không sợ người khác làm phiền, cũng không ngại người khác tán dương chị gái cậu.
Lâm Tô không để ý nhiều thế, sau khi trở về từ khe núi, đã nhận được tin tức của ba, không, là ba nuôi.
Trong ấn tượng của nguyên chủ ba là người trầm mặc ít nói, người đàn ông không biết nói lời hay ý đẹp.
Dù tính tình cổ quái, nhưng ông rất yêu cô, chỉ không quen thể hiện thôi.
Nhưng Lâm Tô nhìn người đàn ông trước mặt, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm, trên mặt từ tai trái đến mắt phải là một đường sẹo thật dài, cực kỳ dữ tợn.
Trình độ chữa bệnh ở tinh tế rất phát đạt, không nói tái tạo toàn thân, chút vết sẹo phổ thông chữa dễ như trở bàn tay.
Nhưng ông cố tình giữ lại vết sẹo này, không biết để làm gì.
Lâm Tô lẳng lặng nhìn ông, không nói gì, người đối diện không phát hiện Lâm Tô bây giờ khác Lâm Tô trước kia.
Nói ba mẹ là người dễ dàng phát hiện con cái thay đổi nhất, cho dù là ba nuôi, sống với nhau mười tám năm, cũng nên hiểu rõ con mình.
Nhưng mà, ông không hề.
Ông không phát hiện con gái mình có gì kì lạ, cũng không quan tâm vì sao hôm nay con gái an tĩnh như thế, ông đưa tin tức, chỉ nói, "Chuyện số 7 con làm rất tốt, bây giờ số 2 cũng ở bên cạnh con, con nắm chắc cơ hội, tranh thủ một phát bắt trúng!"
Đường Lục lúc trước đã cẩn thận ước định với nguyên chủ, lấy từng danh hiệu cho người Lâm gia, tránh bị người khác nghe thấy bọn họ nói chuyện, để lộ sơ hở.
Số 7 là Lâm Niệm, cũng là số thứ tự xếp trong trực hệ Lâm gia, số 2 dĩ nhiên là Lâm Sâm.
Nguyên chủ họ Lâm, ba nuôi họ Đường, ông ta giải thích là cô theo họ mẹ.
Cũng vì thế, nguyên chủ cảm thấy họ Lâm dùng để tưởng nhớ mẹ cô.
Ba thâm tình với mẹ như thế, sao có thể là người xấu?
Lâm Tô nhăn lông mày, hình như không đành lòng nói, "Năm đó bọn họ còn nhỏ, không thể phạm sai lầm.
Chúng ta chỉ trả thù những người hại mình thôi không được sao? Bọn họ vô tội, đừng liên lụy bọn họ được không?"
Lâm Tô nhìn đối phương thay đổi sắc mặt, trong mắt dâng lên lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng ngăn lại cơn tức, "Con chỉ cần nghe theo lời ba mà làm, những thứ khác không cần con quan tâm!"
Lâm Tô cắn răng, hạ quyết tâm nói, "Ba, con xin lỗi, chuyện này con không làm được.
Con không thể trơ mắt nhìn ba bị cừu hận che mắt, lại làm chuyện sai lầm.
Con nghe lời ba hại một người vô tội, không thể tiếp tục phạm lỗi..."
Đường Lục dùng ánh mắt ngang ngược nhìn cô chằm chằm, "Con cứng cánh rồi, không nghe lời ba nữa phải không? Ba khuyên con tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ba không dám đảm bảo khi nào chất độc trong người con nổ tan tác..."
Lâm Tô hiểu rõ, thì ra hạ độc cô.
Cô cố ý nói lời kia chọc giận ông, chính là để sau này vạch mặt nhau, xem ông ta dùng cách gì khống chế nguyên chủ.
Học kỳ trước nguyên chủ đi học đau khổ như thế, thậm chí không tiếc từ bỏ khoa chế tạo cơ giáp bản thân yêu thích, vò đã mẻ không sợ nứt làm trái lời ba.
Nói rõ thật ra trong tâm cô có lương tri, nhưng nếu cô là trùm phản diện, chứng minh đến cuối cùng cô vẫn làm theo lời Đường Lục.
Không phải nhân vật phản diện nào cũng táng tận lương tâm, có khi vì có nỗi khổ tâm khác.
Cho nên Lâm Tô mới thử thử.
Đường Lục chỉ xem nguyên chủ là công cụ báo thù, không có chút tình cảm nào với cô, huồng hồ cô còn là con gái kẻ địch, cô hơi thăm dò chút, ông ta đến mặt ngoài cũng không thèm giữ lại.
Ông ta dùng thuốc khống chế nguyên chủ, cho dù nguyên chủ không nguyện ý cũng phải theo lời ông ta mà làm, lúc này mới thành đại Boss.
Lâm Tô còn tưởng Đường Lục có thủ đoạn ghê gớm gì, nếu chỉ hạ độc, cô không lo lắng.
Trước đó dẫn khí nhập thể, thanh tẩy kinh mạch, trong cơ thể cô thải ra không ít chất bẩn, có khi thải chất độc ra luôn rồi, không còn tai họa ngầm gì nữa, không lo Đường Lục dùng cách này uy hiếp cô.
"Vâng, con biết rồi, con sẽ làm theo lời ba." Lâm Tô diễn khiếp sợ, không dám tin, bị đả kích, cuối cùng phải nhận mệnh, nói như thật.
Đường Lục không có uy hiếp gì với cô, cô vẫn diễn kịch với ông, là muốn đào ra tổ chức sau lưng ông thôi.
Kẻ địch trong chỗ tối, khó chịu vãi.
EDIT: morticia.
Sau khi Lâm Niệm trở về từ khe núi, như đứa trẻ sinh đôi dán lên người Lâm Tô, trừ lúc lên lớp, cậu gần như một tấc không rời.
"Chị, chị cần không gian thì em mua cho nè, cái loại không gian lớn nhất á, trên thị trường còn chưa lưu hành nữa, chỉ