Theo yêu cầu của cả nhà thì tui bão rùi đây =))
Iu thương ❤️
EDIT: mortcia.
Không thể không nói Mạc Hàn khá thông minh, còn có thể nghĩ ra cách này áp chế nam chính.
Mà còn rất biết tự lượng sức mình, Lâm Tô chỉ nhắc nhở cậu ta một câu Lâm Kỳ là Song Mộc, cậu ta đã tỉnh táo lại, không mù quáng đọ sức với đối phương.
"Trực tiếp dẫn dụ mọi người bỏ phiếu là không thể, người nghe không phải người ngu.
Cho dù bị mê hoặc lúc đó, sau đó tỉnh táo lại, nghe hai bài, nếu theo tiêu chuẩn của người bình thường, tự nhiên bị mắng.
Huống hồ dị năng của tôi không mạnh mẽ đến mức chi phối tinh thần người khác.
Tinh thú bị mê hoặc vì trí lực của bọn nó thấp."
Lâm Tô làm được, nhưng không thể để người khác biết cô làm được.
Nếu cô thể hiện bản thân quá mạnh mẽ, dễ khiến người khác kiêng kị.
Giả sử hôm nay cô dụ được người khác bỏ phiếu, tranh giành chiến thắng, liệu mai có được người dân liên minh bình chọn bầu cử luôn không? Thành thủ lĩnh chính phủ? Thậm chí người vô tình bị cô khống chế, thành con rối trong tay cô? Điều này rất đáng sợ, không nên có nhân vật nguy hiểm như thế tồn tại, cho dù cô ngăn được hóa thú cũng không ổn.
So với lợi ích cô mang đến, người ta còn lo sợ nguy hại cô đem lại hơn.
Mạc Hàn nghe cô nói không được, thần sắc buồn rầu, nhưng lại nghe Lâm Tô nói tiếp: "Thật ra, cậu muốn thắng không phải không có cách."
Trong nháy mắt Mạc Hàn lại tươi tỉnh, "Cách gì? Cậu nói đi, chỉ cần thắng, cậu chính là đại ân nhân của tôi, sau này bắt tôi làm gì tôi làm đó, lấy thân báo đáp cảm tạ cậu!"
Tô Nghiêu nghe xong, không vui, "Lấy thân báo đáp? Nghĩ gì thế, tao có lòng tốt cho mày nói chuyện với người ta, thế mà mày dám đào góc tường anh em tao trước mặt tao!"
"Sai sai sai, là làm trâu làm ngựa, làm tiểu đệ là được rồi chứ gì?"
"Này còn tạm."
Chờ bọn họ đấu võ mồm xong, Lâm Tô mới nói tiếp, "Tôi hát thay cậu cũng được, cũng có thể giúp cậu bỏ phiếu, tất cả làm đường đường chính chính.
Lâm Kỳ gian lận khiến người ta khinh thường, chúng ta muốn thắng cậu ta cũng dùng cách đó, khác gì nhau? Dù tôi không phải người nhà họ Mạc, nhưng cũng biết danh dự Mạc gia không dựa vào một cuộc thi mà có, chỉ cần không làm trái lương tâm, cho dù thua cũng không mất mặt."
Mạc Hàn lộ vẻ hổ thẹn, bản thân cậu họ Mạc, còn không nhìn thấu bằng người ngoài.
Lúc cậu ta tranh tài với Lâm Kỳ, ông nội mắng cậu ta một trận, lúc đó cậu ta không hiểu gì, vì sao ông nội không vui.
Bây giờ mới hiểu, ông nội chê cậu làm việc không vẻ vang, thắng cũng không khí phách.
Lâm Tô kêu Mạc Hàn lấy ra mấy bài hát cậu ta sáng tác, "Chắc chắn do cậu sáng tác? Không nhờ ai.
Không đạo?" Nếu đạo như nam chính, cô lấy một bài đạo đi so với một đạo, vui vẻ ghê.
"Không không, do tự tôi sáng tác." Mạc Hàn gãi đầu, có chút xấu hổ, "Trình độ của tôi có hạn, làm không được tốt."
"Không sao, chỉ cần là cậu sáng tác thì ok thôi." Lâm Tô chọn một bài nhu hòa thư thái, coi như bài hát tốt nhất trong đó.
Ba người Tô Nghiêu cũng thấy hứng thú lại gần, "Cậu định dùng cách gì thắng cậu ta?"
Lúc bọn họ biết Lâm Kỳ là Song Mộc, nói thật, nếu Lâm Kỳ lấy ra thêm một bài tương đương Sứ Thanh Hoa, cho dù Mạc Hàn mời ông Mạc xuống núi, cũng chưa chắc thành công.
Dù bọn họ học khoa nghệ thuật, vẫn có chút tố chất âm nhạc, nhìn phát liền biết bài hát 《Trăng Miên》 chỉ ở tầm trung, viết lời hay soạn nhạc không có chỗ nào khiến người ta kinh diễm, muốn thắng Lâm Kỳ, thật sự rất khó khăn.
Lâm Tô giữ bí mật, "Đến lúc đó rồi biết."
Lâm Kỳ không để chuyện tranh tài với Mạc Hàn trong lòng, anh ta thấy, chút trình độ của Mạc Hàn không có tư cách làm đối thủ của mình.
Dụ cậu ta tranh tài, chỉ muốn xóa đi cái danh Bại tướng dưới tay Mạc Hàn thôi.
Một ngày trước tranh tài, anh ta không nhanh không chậm chọn một bài hát đi thu âm, vẫn là bài hát mang phong cách Trung Quốc.
Một là vì anh ta định mượn gió Sứ Thanh Hoa đánh bại Mạc Hàn, hai là vì anh ta cảm thấy thay đổi phong cách quá nhiều dễ khiến người ta hoài nghi.
Trước tiên anh ta hát xong nhạc của Châu Kiệt Luân, đến lúc đó lại đổi ca sĩ khác.
Một người không đổi nhiều phong cách một lần, nhưng mỗi ca khúc sẽ thay đổi nhiều phong cách.
Giống như nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết kinh điển, cùng bỏ Châu Kiệt Luân và Uông Phong vào một album mới tìm đường chết đấy? Lâm Kỳ nghĩ như thế.
Anh ta cảm thấy mình còn cẩn thận hơn mấy nam chính đạo văn trong tiểu thuyết nhiều, cũng thông minh hơn bọn họ, còn biết chú ý vấn đề thay đổi phong cách.
0 giờ sáng ngày 20 tháng 9, Lâm Kỳ và Mạc Hàn đúng giờ đăng bài hát lên mạng.
Đây là cuộc tranh tài giữa hai người vô danh, nói cho cùng chỉ là hành động theo cảm tính của học sinh, cho nên gióng trống khua chiêng yêu cầu bỏ phiếu không thực tế.
Vì thế bọn họ chọn trang mạng âm nhạc lớn nhất liên minh, đăng tác phẩm lên, lấy tổng lượt download ba ngày làm cơ sở, một lượt download là một phiếu.
Để download nhạc cần tài khoản chứng thực, bây giờ tài khoản đều lấy tên thật, cho nên một người chỉ có một phiếu, thế này tương đối công bằng.
Lâm Kỳ đăng lên Điếu Ngư, không hề sốt ruột, anh ta còn mở nhạc của Mạc Hàn nghe thử, nghe thấy giọng nữ thì hơi kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh bình tĩnh, lúc bọn họ ước định không bắt buộc bản thân hát, nên Mạc Hàn tìm người khác hát thay không tính phạm quy.
Tên người biểu diễn để trống, Lâm Kỳ còn tưởng Mạc Hàn tìm nữ minh tinh đang nổi hát thay.
Định dùng fan của minh tinh thắng anh ta? Ha, nằm mơ!
#Cuối cùng cũng tìm được tác giả Song Mộc của Sứ Thanh Hoa!#
Hơn nửa đêm, tiêu đề tin tức như thế này, thu hút rất nhiều lượt chú ý.
Có người nói thẳng, anh ta ngẫu nhiên nghe được một bài hát mới tên 《Pháo Hoa Chóng Tàn》, khiến người ta kinh diễm, thấy thanh âm quen tai, phong cách rất giống Sứ Thanh Hoa, thử so sáng thanh âm hai bài, phát hiện, người tên Lâm Kỳ chính là Song Mộc!
EDIT: morticia.
Anh ta không bình tĩnh nổi, Song Mộc thần bí bao nhiêu ai cũng biết, không để lại tư liệu gì