Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 86


trước sau


EDIT: morticia.

Hệ thống còn tuyên bố nhiệm vụ trừng phạt, đây là điều Hạ Thanh Trúc không thể ngờ tới, cô luôn coi hệ thống là bồi dưỡng cô thành Thánh Mẫu không có ranh giới cuối cùng.

"Hệ thống này còn có nguyên tắc ha..." Hạ Thanh Trúc khó có lúc kính trọng hệ thống hơn chút.

Còn chưa chờ cô cảm khái xong, hệ thống lại ban bố thêm một nhiệm vụ nữa:
【Nhiệm vụ chính tuyến: Ký chủ nhanh chóng đào thông đường đến hầm trú ẩn.

Hoàn thành: Ban thưởng 2000 điểm thiện lương, Thất bại: Xóa bỏ.】
Nhiệm vụ này còn khó chấp nhận hơn nhiệm vụ cứu giúp ga tàu, không sai, hầm trú ẩn có Lâm Tô.

Hạ Thanh Trúc không nghĩ ngợi nói: "Đổi nơi khác đi, nơi nào cũng được, trừ hầm trú ẩn!"
【Hệ thống không phải thương lượng với cô, là nhiệm vụ cưỡng chế đó nha.】
Nha memay!
Hạ Thanh Trúc nghiến răng nghiến lợi, "Vì sao cứ luôn là Lâm Tô?"
【Hệ thống không phải cố tình làm khó dễ cô, một là vì hầm trú ẩn gần nơi này nhất, hai là vì ở đó có ít thương vong nhất, từ lúc tận thế đến nay, nơi đó chỉ có 4 người chết, cho cô đi giao lưu học tập chút.】 Học cách trở thành Thánh Mẫu thật sự.

Hạ Thanh Trúc kinh ngạc, "Chỉ có 4 người chết? Sao có thể?" Ga tàu có Hạ gia nhúng tay vào cũng phải hơn 10 người chết, cô không tin ở đó chỉ có 4 người chết.


【Cô đi xem thử là biết.】
Hạ Thanh Trúc biết rõ Hệ thống không cố ý gài bẫy cô, nhưng vẫn phải đi về phía đó.

Trong tay Hạ Thanh Trúc có máy xúc, có cô tham gia, hai nơi này nhanh chóng thông nhau.

Lúc thông đạo mở ra, đúng thời gian siêu thị mở cửa, mọi người đang xếp hàng mua đồ.

Mà đường thông rồi cũng đâu chạy được, nào quan trọng bằng đồ ăn nước uống? Cho nên người bên hầm trú ẩn tạm thời chưa chạy qua.

Nhưng người ở ga tàu lại đứng ngồi không yên, từ lúc tận thế đến nay, lần đầu gặp người sống sót khác, không ít người lập nhóm chạy đến đây, tìm kiếm xem có người thân hay bạn bè mình ở đây không.

Sau đó người ga tàu nhìn thấy cảnh tượng thế này:
Hàng trăm ngàn người xếp hàng ngay ngắn trật tự, không hề lộn xộn.

Mà đầu hàng là một lều vải vô cùng lớn, bên trong loáng thoáng có rất nhiều vật tư, trước lều có ba người đứng, luôn miệng nói với người xếp hàng ——
"2 hộp lương khô 2 bình nước, tất cả 30 tệ, quét thẻ hay tiền mặt?"
"Băng vs 10 tệ một bì, hằng ngày hay ban đêm?"
"Thuốc cảm có viên nén với thuốc uống, lấy cái nào?"
...!
Người ga tàu trợn mắt hốc mồm, nghi ngờ có phải bản thân đi nhầm sang studio rồi không? Hay là bọn họ không cẩn thận đào qua thế giới song song rồi? Rất không khoa học đấy?!
Đám người ga tàu hoài nghi nhân sinh, thận trọng đến hỏi người xếp hàng, "Mọi người mua đồ dùng tiền? Nhân dân tệ?"

"Không lẽ đôla Mỹ?"
Người ga tàu: "..."
Đứa nào nói tiền ở tận thế chỉ có thể đốt để sưởi ấm? Ha? Đứng ra đây lão tử đảm bảo không đánh chết mày!
Người ở ga tàu hối hận phát điên, nhìn người hầm trú ẩn vui vẻ mua đồ, trải nghiệm cảm giác ao ước ghen tị.

Có người đầu óc chuyển nhanh, lại hỏi, "Tôi vừa nghe thấy quẹt thẻ? Là cái tôi hiểu đúng không?"
"Quẹt thẻ còn có nghĩ gì nữa?".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Bí Ẩn |||||
Người ga tàu càng chấn kinh, "Thẻ ngân hàng còn dùng được?!"
"Đến tiền còn dùng được, vì sao thẻ ngân hàng không dùng được?" Người nói chuyện cũng nhìn ra bọn họ không phải người địa phương, hẳn là người ga tàu đến, lập tức phổ cập kiến thức: "Cho dù là tiền hay thẻ ngân hàng, thật ra đều vô dụng, do đội trưởng Lâm cứu giúp mọi người mới làm thế.

Nói trắng ra tiền không phải vật dẫn để giao dịch à? Giống như vật đổi vật đấy, chỉ cần chúng ta vẫn dùng nhân dân tệ để giao dịch, thì nó có thể tiếp tục lưu thông.

Lúc trước có mấy thẻ sư không nguyện ý dùng tiền giao dịch, bây giờ cũng dùng đấy thôi? Vì để mua đồ trong siêu thị của đội trưởng Lâm cả, đội trưởng Lâm nói, chỉ cần siêu thị của cô ấy tồn tại một ngày, thì nhân dân tệ vẫn được lưu thông.

Mà giá cả không đắt như lúc trước, lúc trước đồ ít, mới phải nâng chút giá lên, nhưng từ hôm nay trở đi, tất cả mặt hàng được giảm giá, sale 50% luôn! Này này, tôi còn chưa nói xong mà? Mấy người chạy đi đâu đấy..."
Không chạy còn chờ gì nữa? Về lấy thẻ ngân hàng đó!
Người ga tàu đi tìm hiểu

tin tức, đi không bao lâu, lại phi nước đại về, hỏi bọn họ tình huống bên kia thế nào, không một ai quay đầu trả lời.


Lục tung đồ lên, những người khác hai mặt nhìn nhau, không biết bọn họ bị cái gì.

"Không phải người bên kia thảm quá kích thích bọn họ, chạy về lấy đồ cứu trợ người ta chứ?"
Người này vừa nói xong, đám người lập tức não bổ (*) dáng vẻ gầy trơ xương, xác người khắp nơi.

Người trở về mặc kệ bọn họ tự bổ não, không thèm giải thích.

Không nghe người ta nói số lượng có hạn à, thêm một người thì phải tranh với một người, giấu được bao lâu thì giấu.

Hạ Thanh Trúc đi tìm hiểu tình huống đầu tiên, tâm tình có chút phức tạp, cô ta ở đây không bắt mọi người trợ giúp gì, kết quả còn không bằng Lâm Tô buôn bán công bằng.

Cô không thể không thừa nhận, so với phương thức của mình, hành động của Lâm Tô càng khiến người ta an tâm hơn, có thể làm việc kiếm tiền, kiếm tiền thì mua được vật tư, như một phương châm khiến những người sống sót an tâm hẳn.

Bất cứ lúc nào, chỉ cần có hi vọng, mọi người mới tiếp tục cố gắng.

Mà cô thì sao, mỗi ngày phát miễn phí thức ăn nước uống, lấy tư thái người thi ân, người sống sót phải dựa vào thi ân của cô mới sống được, ký thác tất cả hi vọng sống lên người khác, sống như thế có ý nghĩa gì?
Cô đảm bảo người ga tàu không bị chết cóng chết đói, lại không thể đảm bảo bọn họ chết lặng, nên mới phát sinh nhiều chuyện bạo lực.

Tỉ lệ thương vong ở ga tàu cũng lớn hơn.

Hạ Thanh Trúc lần đầu tiên suy nghĩ lại, đến cuối cùng làm thế nào mới giúp mọi người sống tốt hơn.

Nghĩ nửa ngày mới đột nhiên phản ứng, cô từ từ chối cứu người, đến nghĩ cách để bọn họ sống tốt hơn, mé đáng sợ vl.


Sợ nhất là, cô phát hiện bây giờ bản thân không bác bỏ suy nghĩ này!!
Hệ thống tẩy não kinh hồn!
Người ga tàu rất nhanh phát hiện có thể mua đồ ở hầm trú ẩn, lập tức khiến mọi người sôi trào.

Tiền mặt dù bị mọi người lấy ra đốt sưởi ấm hết, nhưng bọn họ còn có thẻ, còn có đồ trang sức, những thứ này đều dùng được, nên vô tình xuất hiện một tình huống ——
Mỗi ngày mọi người dốc hết sức đến hầm trú ẩn mua đồ, buổi chiều về, còn có người dứt khoát chuyển sang hầm trú ẩn ở, nhưng bên hầm trú ẩn đã bị chiếm hết, tự nhiên không cho phép người ngoài xâm chiếm.

Cũng may Lâm Tô hứa hẹn, sẽ nhanh chóng mở một siêu thị ở ga tàu mới tránh một trận xung đột.

Sau này hầm trú ẩn trở thành trung tâm kinh tế, cũng đứng vững gót chân.

Đối với người ăn của Hạ gia uống của Hạ gia, lại quay đầu tâng bốc cách làm của Lâm Tô, Hạ Thanh Trúc cực kỳ bất mãn, cô biết nuôi mấy con sói mắt trắng này không ổn, mình cung cấp cho bọn họ ăn uống miễn phí, kết quả còn không bằng người thu tiền của bọn họ.

【Mỗi ngày cô cho bọn họ một bữa cơm, lâu dần bọn họ coi đây là chuyện hiển nhiên, ngày nào cô không cho, bọn họ còn hận cô.

Cũng thế, lúc trước cô không lấy tiền, sau này muốn bán đồ như Lâm Tô, vậy chúc mừng cô, cô chắc chắn bị người ta mắng chết.】
Hạ Thanh Trúc nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi đã biết sớm còn không nhắc nhở ta, ngươi cố ý!"
【Không hề nha, tất cả là do một mình ký chủ quyết định.

Bất quá không ăn một vố sao biết nhìn xa trông rộng được? Bây giờ ký chủ chỉ phải đối mặt với 1 vạn người, phạm sai lầm chưa tính, sau này có khi cô còn phải đối mặt với nhiều lựa chọn hơn, hệ thống hi vọng cô thận trọng hơn, cùng làm việc thiện nhưng có rất nhiều cách.】
EDIT: morticia..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện