EDIT: morticia.
Lâm Tô cầm la bàn, kim trên la bàn di chuyển không ngừng, không có vị trí chính xác, cô biết ngay gần đây có yêu quái.
"Ra."
Lâm Tô hô xong, trong không khí hoàn toàn yên tĩnh, không hề có động tĩnh gì.
Đại Vương ngồi xổm trên vai Lâm Tô, dùng âm thanh dễ thương hét lên, "Đại nhân gọi ngươi không nghe thấy à? Cút ra đây nhanh lên, đừng để bản vương nổi giận!"
Nó vừa dứt lời, cống thoát nước truyền đến âm thanh ồn ào, sau đó nắp cống thoát nước gần họ nhất bị nhấc lên, một cái đầu nhọn lộ ra, hai con mắt khiếp đảm nhìn, sau đó cơ thể to tròn cũng bò lên, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, thanh âm run lẩy bẩy dập đầu xin tha, "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng..."
Một con chuột thành tinh.
Đại Vương không để ý đế nó, quay đầu nói với Lâm Tô, "Linh khí thuần khiết, không phải nó."
Bọn họ đang truy lùng tà yêu hút tinh khí con người trong rừng cây, vì không có thứ gì tà yêu, la bàn không thể xác định chính xác vị trí tà yêu, chỉ có thể lần lượt loại trừ nơi có yêu khí.
Nơi này là nơi thứ 5 bọn họ tìm đến.
Cục Tuyết ghé bên vai còn lại của Lâm Tô, ngoắt ngoắt cái đuôi nói, "Meo thấy, có khi trên người tà yêu có thứ gì che giấu yêu khí.
Tốc độ của chúng ta không chậm, điều tra hết mấy con yêu quái gần nơi xảy ra vụ án vẫn không tìm ra, nó còn có thể tan biến dưới mí mắt chúng ta? Có khả năng nhất là nó trốn đi rồi."
Cổn Cổn bị Lâm Tô ôm vào lòng, hai chân trước ôm la bàn, nhìn chuột tinh trước mặt nói, "Hẳn là ngươi phải biết nhỉ?"
Đại Vương & Cục Tuyết: "?"
Lâm Tô đột nhiên phản ứng, con cháu chuột tinh trải rộng toàn bộ thành phố, bàn về tinh thông tin tức, ngoài nó ra không còn ai khác.
Nhưng con chuột lắc đầu như trống bỏi, "Không biết không biết, ta không biết gì hết."
Lần này xác định, con chuột này chắc chắn biết gì đó.
Đại Vương cùng Cục Tuyết kịp phản ứng, Cục Tuyết híp mắt nói, "Mau nói, không nói ta ăn sạch ngươi!"
Chuột nhỏ sợ uy hiếp từ thiên địch, thân thể run rẩy nói, "Không nói được, nói ra sẽ chết."
Lâm Tô đi qua, kiên nhẫn nói, "Đừng sợ, chúng ta không làm gì ngươi, đừng lo nó quay lại trả thù ngươi.
Ngươi cũng thấy, ta còn có ba đứa, bọn ta nhất định giải quyết được con tà yêu đó, không để nó tới tìm ngươi."
Cô nói thế, con chuột có chút động tâm, do dự nhìn Lâm Tô, "Thật sự không đến tìm ta nữa?"
Cục Tuyết không kiên nhẫn được nữa, nhảy xuống, Đại Vương theo sát phía sau, Cổn Cổn thấy thế, cũng nhảy xuống theo, ba đứa vây chuột tinh ở giữa.
Cục Tuyết: "Không nói thì bây giờ ăn ngươi luôn!"
Đại Vương: "Gặm một phát, mảnh xương cũng không còn!"
Cổn Cổn: "Ừm? Ta không ăn chuột, nhưng ta sẽ đập ngươi thành thịt chuột, hết nước chấm."
Con chuột sợ bay màu, "Ta nói, ta nói!"
Mẹ ơi cứu bé, có yêu quái!
*
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trần Huy dẫn người mai phục ngoài một nhà máy bỏ hoang, bọn họ đã xác định hung thủ vụ thây khô ở trong đó.
Anh giơ tay, mọi người tản ra tứ phía, lặng lẽ vây quanh nhà máy.
"Đội trưởng Trần, xông vào không?" Lính mới hỏi.
Trần Huy cau mày, "Quan sát thêm một lúc nữa đã, bên trong an tĩnh bất thường.
Mí mắt phải tôi nháy liên tục, luôn thấy dự cảm xấu."
"Trong đó chỉ có 1 người, yên tĩnh cũng đâu có gì lạ? Có phải đội trưởng lo xa quá rồi không?" Lính mới mà, rất nhiệt huyết, hơi liều lĩnh, chỉ muốn nhanh chóng đưa người xấu ra trước công lý.
Cảm giác bất an trong lòng Trần Huy càng mạnh, "Đợi chút nữa..."
"A!"
Anh còn chưa dứt lời, trong nhà máy truyền đến tiếng hét thảm.
Có biến!
Trong đầu Trần Huy chỉ còn một suy nghĩ này.
"Tập hợp!" Trần Huy không nghĩ ngợi gì, theo bản năng tập hợp đội lại.
Mọi người nhanh chóng tập hợp lại một chỗ, sắc mặt khó coi, tiếng hét thảm kia mọi người đều nghe thấy, cũng rất quen thuộc, là đồng đội của bọn họ.
Trần Huy nhanh chóng điểm danh quân số, thiếu hai người, trong lòng trầm xuống, chỉ sợ hai người kia gặp chuyện không may.
Anh quyết định thật nhanh, "Đi, đi cứu bọn họ!"
Lúc này anh còn chưa biết hung thủ mà bản thân sắp đối mặt là cái gì, nếu biết trước, chắc chắn anh sẽ không mang theo đồng đội đi chịu chết.
"Rầm, rầm."
Còn chưa đến nơi, bên kia vang lên hai tiếng súng, mọi người thầm thở phào, nổ được súng nói lên người còn sống.
Bọn họ bước nhanh hơn, vừa mới áp tường, phía đối diện một người lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, toàn thân máu me, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ, thấy đồng đội mình nhưng không tỏ vẻ vui mừng gì, "Mau, chạy đi! Có quái vật!"
Quái vật?
Không đợi mọi người hỏi rõ chuyện gì, liền thấy thứ đuổi theo phía sau.
Lập tức, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Quái vật gì đó, đen thui thùi lùi, lỗ tai vừa nhọn vừa dài, con mắt đỏ au, răng nanh lộ ra ngoài, hơi giống mặt mèo, nhưng còn kinh khủng hơn cả mặt mèo.
Trừ mặt, những bộ phận khác giống y con người, tứ chi và cơ thể không khác gì người bình thường, còn mang quần áo màu đen rộng thùng thình.
Hai bàn tay lại như loài động vật có vuốt nào đó, giữa ngón tay có màng, móng tay dài nhỏ, dữ tợn sắc bén.
Con l gì đây?!
Vừa xuất hiện, phá vỡ nhận biết thông thường của mọi người, theo bản năng sợ nó.
Trần Huy cũng sợ, nhưng vẫn còn lý trí không chạy biến, nghiêm nghị ra lệnh, "Mọi người, nổ súng!"
Quái vật nhanh chóng tiếp cận Tiểu Lý, nếu bọn họ đều chạy hết, chạy thoát không không nói, nhưng Tiểu Lý chắc chắn bỏ mạng dưới tay quái vật.
Trước khi đi Tiểu Lý từng nói với mọi người, xong nhiệm vụ thì xin nghỉ phép 2 ngày, vợ cậu ấy sắp sinh, đang chờ sinh.
Trần Huy cảm thấy, cho dù thế nào anh cũng không thể bỏ rơi Tiểu Lý.
Cũng may, mọi người đều là cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh, anh ra lệnh, mọi người mới nhớ trong tay mình có vũ khí, điên cuồng nã đạn về phía quái vật.
Nhưng mà, tốc độ của quái vật quá nhanh, thân ảnh lơ lửng không cố định, còn chưa nhắm chuẩn, nó đã dịch chuyển sang nơi khác.
Dù ngẫu nhiên