EDIT: morticia.
Tà yêu bị Đại Vương và Cổn Cổn liên hoàn ngược, hình ảnh khiến đội cảnh sát tập thể rơi vào mơ hồ, đến khi Trần Huy ngất đi, mọi người mới giật mình hoàn hồn, luống cuống tay chân bế đội trưởng về.
Tà yêu đã trừ, Lâm Tô đi xem tình hình cảnh sát còn lại bị ngộ hại, giống y đúc thi thể trong rừng cây, đều bị hút khô tinh khí.
Cô nhìn đám cảnh sát đầy kì vọng lắc đầu, trong nháy mắt mọi người đỏ mắt.
Lâm Tô không biết nên khuyên nhủ bọn họ thế nào, chờ bọn họ bình phục tâm tình, để bọn họ lưu số điện thoại của mình, "Lần sau gặp phải chuyện không khoa học, đừng mạo hiểm, nhất định phải gọi những người chuyên nghiệp đến xử lý."
Những người này hôm nay chịu chấn động lớn, tâm thần hoảng hốt, đầu óc không biết suy nghĩ nữa, cô nói gì bọn họ đều ngoan ngoan gật đầu.
"À đúng rồi, còn có việc tôi khá tò mò, sao mọi người nhanh chóng xác định được vị trí của tà yêu?"
Cô thân là bắt yêu sư còn phải dùng một thời gian dài mới tìm được, bọn họ là người bình thường sao lại nhanh hơn cả cô thế? Không khoa học.
Trình Nghĩa nói: "Bọn tôi xem camera giám sát thấy nó đi thẳng về phía này nên đuổi theo."
Camera, camera, camera...!
Thế cô cầm la bàn đi lục soát lâu thế để làm gì?
Lâm Tô xấu hổ, quả nhiên bắt yêu sư cũng phải theo kịp thời đại, cứ thích làm chuyện đâu đâu.
Trình Nghĩa còn chưa nói, hình ảnh hơi mờ, không thấy rõ hình dáng quái vật, nó còn mặc một cây màu đen, che mình kín mít từ đầu đến chân, bọn họ mới không phát hiện đây là quái vật.
Nếu biết trước (đã giàu), bọn họ chắc chắn không dám đuổi theo như thế.
Tình huống hiện tại, bọn họ không biết nên thấy may mắn vì nhặt được mạng trong tay quái vật, hay mặc niệm vì đồng bạn.
Thậm chí còn không biết nên viết báo cáo thế nào, nhưng bọn họ còn chưa về cục cảnh sát báo cáo tình huống, cục trưởng đã vội vội vàng vàng gọi điện thoại đến.
"Trần Huy? Bây giờ cậu đang ở đâu? Án thây khô mấy người đừng tra xét, đưa tư liệu cho tôi.
Ôi tim tôi, mới không ở một lúc, sao lại nhận án này..."
"...Cái kia, cục trưởng Cố, tôi là Trình Nghĩa, đội trưởng bị thương hôn mê bất tỉnh..." Trình Nghĩa thấy cục trưởng gọi điện sợ có dặn dò gì, mới đánh bạo nói tiếp, anh thận trọng trả lời, "...Hình như ngài nói chậm rồi, chúng tôi mới giao chiến trực diện với quái vật..."
Cục trưởng nâng cao âm thanh, "Cái gì! Mấy người đối mặt rồi?!"
"Vâng."
"Trần Huy bị thương rồi?"
"...Vâng."
Trầm mặc ngắn ngủi, thanh âm cục trưởng hình như hơi run rẩy hỏi, "Còn sống...!bao nhiêu người?"
"Đội trưởng bị thương, Tiểu Lý...!Những người khác không có gì đáng ngại.
Chúng tôi được cao nhân cứu giúp, nếu không mọi người phải ở lại đây cả..."
"Cao nhân?! Cao nhân gì?" Giọng cục trưởng lại nâng lên, gần như đâm xuyên màng nhĩ Trình Nghĩa, "Là loại đánh nhau với quái vật đó hả?! Người đâu? Mau giữ người lại cho tôi! Đừng để người ta chạy mất!"
Trình Nghĩa thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân hoang dã ở bên kia, hiển nhiên cục trưởng vừa nói chuyện vừa nhanh chân chạy đến đây.
"Cục trưởng Cố, người ta đi rồi, nhưng có để lại số điện thoại, nói có chuyện cần có thể tìm."
*
Trong sách bắt yêu sư Lâm gia có ghi thuật luyện đan, nhưng Lâm gia không am hiểu phương diện này, nên tư liệu truyền thừa đã ít lại càng thêm ít.
Nhưng trình độ luyện đan của Lâm Tô là cấp Đại sư, từ nghiên cứu phương pháp tổ truyền bung lụa kỹ năng luyện đan cũng không tính phạm quy.
Lâm Tô định xử lý yêu đan của tà yêu, luyện thành đan để ba đứa nhỏ làm đồ ăn vặt.
Đã mở lô, tiện thể lấy nhân sâm ngàn năm lần trước Cổn Cổn tặng ra luyện chế.
Củ nhân sâm ngàn năm này nồng đậm linh khí, ăn trực tiếp không thể phát huy tác dụng của nó, hơi bị phí của trời đấy, mà nếu không cẩn thận có khi gặp nguy.
Sau khi được Lâm Tô xử lí, dễ hấp thu linh khí hơn nhiều.
Yêu đan luyện thành đan chỉ có yêu mới dùng được, mà nhân sâm luyện thành linh sâm đan, yêu hay bắt yêu sư đều dùng được.
Lâm Tô sợ ba đứa nhóc không chịu được dụ hoặc, ăn một lần quá nhiều, nên mỗi ngày chỉ phát hai viên, một viên đan dược, một viên linh sâm đan.
Dù vậy, cũng khiến ba đứa nhỏ vui đến điên.
"Meo meo meo ~ Tô Tô còn biết luyện đan nữa á?! Trời ạ, đúng là đan dược trong truyền thuyết!"
"Gào ú ù u ~ Đan dược của luyện đan sư, đây là lần đầu tiên bản vương thấy!"
"Tô Tô lợi hại nhất!"
Ba con làm nũng tán thưởng khiến Lâm Tô vui vẻ, "Mấy đứa thích thì tốt rồi, sau này có thứ tốt gì để ta luyện cho mấy đứa."
Cục Tuyết và Cổn Cổn vui đến ngu muội, vây quanh Lâm Tô hồi lâu.
Đại Vương cũng vui đó, nhưng Lâm Tô không thấy nó đảo mắt, hiển nhiên lại lên kế hoạch gì đó.
Lâm Tô ở Lâm gia luyện đan, luyện xong cô cũng tự ăn một viên linh sâm đan, sau đó ngồi xuống tu luyện.
Vừa hay thứ bảy chủ nhật không có tiết, ba ngày sau cô mới ra khỏi Lâm gia, kết quả vừa đẩy cửa ra liền trợn tròn mắt.
Trước cửa lớn Lâm gia đứng hai hàng người vai rộng chân dài, dáng người thẳng tắp, quân nhân mặt đồng phục ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng hai bên cửa lớn như hai hàng cây Bạch Dương.
Trước cửa lớn còn có mấy người đứng, có cả Trình Nghĩa, bên cạnh anh là một cảnh sát đã có tuổi, quân hàm trên vai còn cao hơn Trình Nghĩa.
Còn có một người khác mặc quân phục, là cấp trên của hai hàng Bạch Dương.
Sở dĩ nói người đó là cấp trên, một là vì người ta có quân hàm cao hơn, hai là người này nhìn trầm ổn hơn, khí thế cũng mạnh mẽ hơn.
Mặt mày thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, quả nhiên trai đẹp cống hiến cho quốc gia hết.
Không đợi Lâm Tô mở miệng hỏi, cảnh sát có tuổi cạnh Trình Nghĩa cười mở lời trước, "Mạo muội đến chơi, còn mong Lâm đại sư chớ trách."
Trình Nghĩa lần đầu thấy cục trưởng Cố ra vẻ nho nhã mém rớt hai con mắt, nên biết, cục trưởng nhà mình bình thường thích há miệng đóng miệng là lão tử.
Biết sao được, bắt yêu sư chính thống bây giờ quá hiếm, Trình Nghĩa vừa vào nghề nên chưa biết, mà cục trưởng Cố hiển nhiên biết nhiều chuyện hơn.
Lâm Tô nhìn thế trận này, hơi mơ hồ, cảnh sát duy nhất mình biết lại ngơ ngác không giới thiệu,