Bỗng nhiên đi tới nơi này, không quen thuộc chút nào cả, gì cũng phải chậm nửa nhịp mới có thể thích ứng, còn phải đối mặt với sự chán ghét của đám người ông Phó, Phó Thương Niên có lẽ càng chán ghét cô hơn.
Đúng là cô đơn làm sao.
Nhưng cô không thể quay lại.
Khúc Thanh Thanh thực sự cảm thấy rằng bản thân sẽ sống ở đây.
Trong lòng khó chịu từng cơn.
Nhưng cũng chỉ khó chịu đến vậy thôi.
Ánh nắng mặt trời bên trong chiếu sáng trái tim tôi.
Cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, ở đâu cũng là sống, ở nơi nào cũng phải xinh đẹp —— đây là một câu nói mà cha từng nói với cô.
Bản thân không thể tiêu cực như thế được.
Cô nên cố gắng hết sức khiến cho cuộc sống tốt đẹp của mình.
Vì thế Khúc Thanh Thanh lại tỉ mỉ quan sát tin tức của nguyên chủ, nhìn thấy một vài người cô không quen biết, đồ vật và câu chuyện, trong lòng cân nhắc một phen, ngày mai đi xem xét mọi thứ, nghĩ như vậy, mệt mỏi ụp đến, trong lúc vô thức cô đã rơi vào trong giấc mộng ngọt ngào.
Trong mơ hồ, Khúc Thanh Thanh nghe thấy tiếng khóc.
Sau đó bỗng dưng ngồi dậy.
“Mẹ!”“Cháu muốn mẹ!”“Hu hu! Cháu muốn mẹ!”“Hu hu! Mẹ!”“Mẹ ơi, mẹ ở đâu, đến con đi mẹ!”“! ”Đó là tiếng khóc của Bì Bì và Đường Đường.
Tiếng khóc này truyền tới