“Em có thể biết, người đó là ai được không?” Không phải Độc Cô Vô Song suy nghĩ nhiều, nhưng việc người giống người này lại khiến người ta bất giác nghĩ tới…thế thân.
Chẳng lẽ, người đó là người yêu cũ, hay là người mà y đã từng yêu thầm? Cho nên, khi nãy y mới đột ngột làm vậy với hắn?
Còn nữa, có khi nào, lần đầu của y…
Nghĩ tới việc ngọt ngào vừa rồi thật ra đều là thứ y vốn muốn dành cho người khác, đáy lòng Độc Cô Vô Song liền vô cùng khó chịu.
Đồng thời, cũng bắt đầu dâng lên cảm giác ghen ghét đôi với nam nhân chưa từng gặp mặt kia.
Chỉ là, cũng không biết nếu một ngày nào đó, Độc Cô Vô Song biết được nam nhân mà mình luôn lơ đễnh ăn giấm từ đầu tới cuối đều là chính bán thân mình, hắn sẽ có cảm tưởng gì…
Ngửa mặt đem lon bia uống cạn, khóe mắt có chút đỏ lên, Độc Cô Vô Song chỉ mím môi, đem vỏ không ném đến bên cạnh.
Thời khắc này, cổ cùng mang tai của hắn cũng đều đã ửng hồng.
Nói ra có chút xấu hổ, nhưng kỳ thực, từ đầu tới giờ, Độc Cô Vô Song cũng chỉ mới uống một lon bia này mà thôi.
Về phần số còn lại…tất cả đều là do Kỉ Tình một mình uống hết.
Quan trọng nhất là, thần sắc của y lúc này vẫn vô cùng tỉnh táo.
Mà hắn, mới uống một chút liền đã có chút choáng váng đầu óc, tửu lượng kém đến không chịu nổi.
Lúc này, chú ý tới cảm xúc hậm hực của hắn, Kỉ Tình liền hơi nghiêng đầu.
Sau đó, liền đã theo phái chủ động, lần nữa đưa tay vịn lấy vai hắn, đem hắn đè xuống.
“Buông tay…mau buông em ra…” Vùng vẫy một chút, Độc Cô Vô Song liền rũ mắt, dùng trầm mặc đến lên án Kỉ Tình.
Đối với tính tình cứng nhắc, lại hay suy nghĩ lung tung của hắn, Kỉ Tình quả thật là có hơi không biết ứng phó làm sao.
Thế nhưng, đó cũng chỉ là trong chớp mắt như vậy, bởi vì ngay từ đầu, y đã tìm được cách vuốt lông cho con mèo ương ngạnh này.
“Đưa tay đây.”
Vì để tỏ vẻ bản thân đang giận dỗi, không muốn nói chuyện với y, Độc Cô Vô Song liền nghiêng mặt, không hề động đậy, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Cũng không để tâm hắn kháng nghị, Kỉ Tình liền đưa tay, cưỡng ép nắm lấy tay trái của hắn, kéo đến trước mặt mình.
Giống với trong tưởng tượng, bàn tay của Độc Cô Vô Song cũng rất đẹp.
Màu da có hơi sẫm hơn da của y một chút, nhưng cũng không quá thô ráp.
Chỉ là, lòng bàn tay lại hiện hữu không ít vết chai, cũng không biết là do đâu mà ra.
Mặc dù nhắm mắt, nhưng lúc này, Độc Cô Vô Song vẫn là không khống chế được, có chút hiếu kỳ đối với hành động của Kỉ Tình.
Rốt cuộc, khi ngón tay bị ép xòe ra, trên đầu ngón tay lại xuất hiện cảm xúc khác thường, Độc Cô Vô Song rốt cuộc vẫn là không nhịn được, lập tức mở to mắt nhìn y, vội vã rút tay lại.
Đồng thời, ở bên tai, âm thanh mang theo đôi chút sủng nịch khó phát giác của người nào đó cũng liền đã vang lên :“Ngốc nghếch.”
Thần sắc đọng lại, ngây ngốc xòe tay ra, nhìn xem thứ đang quấn quanh ngón áp út của mình, trái tim của Độc Cô Vô Song liền không kiềm được, bắt đầu đập vang như trống bỏi.
Đây là một sợi dây kẽm màu đỏ, hắn nhận ra được, đó là thứ quấn lấy vỏ của cây kẹo mà y đang ngậm.
Thế nhưng, bây giờ, y cư nhiên lại đem sợi dây