“Mẹ, hôm nay sao mẹ về sớm vậy? Không phải nói phải ra ngoài tham dự buổi liên hoan mừng phim đóng máy sao?” Vừa mở cửa liền nhìn thấy Phương Bội Khả đang ngồi trên sofa đắp mặt nạ, Kỉ Tình liền có phần kinh ngạc hỏi.
Nghe thấy con trai bảo bối trở về, Phương Bội Khả ngay lập tức liền nâng mắt nhìn về phía y, phất phất điều khiển trong tay :“Hôm nay bởi vì không có đối tác quan trọng, nên mẹ được người đại diện cho nghỉ sớm.”
Rõ ràng là danh gia vọng tộc, nhưng nguyên chủ cũng không ở trong biệt thự sa hoa phú quý, trái lại, lại chỉ sống trong một căn hộ ở cạnh công viên, diện tích không lớn không nhỏ, nhưng thắng ở rất có không khí gia đình.
Lúc này, bị động tĩnh ở đây kinh động, từ trên lầu, một nam nhân trung niên gương mặt kiên nghị, tuổi hơn bốn mươi, mặc một bộ quần áo hưu nhàn nhưng vẫn không che giấu được khí chất uy nghiêm của thượng vị giả cũng đã chậm rãi đi xuống.
“Về rồi à, trễ như vậy?”
“Cha.” Gật đầu chào hỏi với cha Kỉ, Kỉ Tình liền yên lặng xỏ dép lê vào, chuẩn bị lên lầu, tránh nói nhiều sai nhiều :“Thưa cha, thưa mẹ, con lên lầu trước.”
“Chậm đã.”
Chỉ là, chưa kịp để Kỉ Tình chuồn đi, đứng trên cầu thang, Kỉ Hiếu Nguyên liền đã nghiêm giọng bảo, đồng thời, cũng vắt tay sau lưng, từ từ bước xuống :“Nếu đã về rồi, vậy liền đi xem cái này đi.”
“Cha muốn con xem cái gì?” Mặc dù nghi hoặc trong lòng, song, đứng trước hai vị trưởng bối, Kỉ Tình cũng không có khả năng cạch mặt bọn họ.
Cho nên, liền giữ khuôn phép, theo sát phía sau.
Lúc này, nghe được đối thoại của cả hai, Phương Bội Khả liền đem TV tắt đi.
Sau đó, mới liếc nhìn hai nam nhân đang ngồi vào bên cạnh mình, từ dưới ngăn thứ hai của bàn tiếp khách đem một quyển gì đó nặng trịch lấy ra.
“Đây là danh sách tiểu thư của các gia đình giàu có, có quyền có thế, xứng đôi với con mà mấy hôm trước mẹ nhờ người lựa chọn ra.
Con nhìn một chút đi, xem thử có vừa ý ai không.
Nếu vừa ý liền hẹn người ta ra ra xem mắt.”
“Cũng hơn hai mươi tuổi đầu rồi, con còn định độc thân đến khi nào nữa?”
Kỉ Tình khẽ rũ mắt, nhìn xem quyển danh sách trong tay Phương Bội Khả, nhưng ngay cả một chút hứng thú cũng không có.
Y không tiếp lấy nó, đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ, không biết có nên đem chuyện vừa rồi nói ra hay không…
“Kỉ Tình, thế nào?” Thấy Kỉ Tình im lặng không nói, cha Kỉ ngay tức khắc liền hùng hậu hỏi.
Nhìn ‘cha mẹ’ của mình một chút, theo suy nghĩ của y, thì đau dài không bằng đau ngắn, chi bằng sớm một chút nói rõ mọi việc :“Cha, mẹ, con có một chuyện vô cùng quan trọng muốn thông báo cho hai người biết.”
Đột ngột nhìn thấy Kỉ Tình nghiêm túc như vậy, ngay cả ngữ điệu đều trở nên trịnh trọng, Phương Bội Khả cùng Kỉ Hiếu Nguyên cũng không khỏi nghiêm nghị lại, chuyên tâm lắng nghe.
“Cha, mẹ, thật ra…con thích nam nhân.” Kỉ Tình nói rất nhẹ, rất từ tốn, lo sợ chính mình khiến hai người bọn họ tại chỗ dọa đến đau tim.
Chỉ là, nói xong, lửa giận giống như trong tưởng tượng cũng không hề trút lên người của y.
Trái lại, sau khi nghe xong, Phương Bội Khả lại chỉ cười nhạt một tiếng :“Chỉ có như vậy?”
“Mẹ, người không tức giận sao?” Biểu hiện