“Kỉ Hiếu Nguyên! Sao ông lại có thể nói như vậy được chứ? Kỉ Tình chính là con trai độc nhất của ông, ông đuổi nó đi rồi phải làm sao?”
“Đáng giận! Tôi thà rằng bản thân không có người nối dõi, cũng không muốn nhìn thấy thứ bất hiếu như thế này!”
“…”
Nhìn thấy Phương Bội Khả cùng Kỉ Hiếu Nguyên cãi nhau, biểu hiện của ông còn cứng rắn như vậy.
Kỉ Tình chung quy vẫn là mang theo hành lý, lựa chọn dọn đi.
Hai người bọn họ là trưởng bối của y, y sẽ cho bọn họ mặt mũi cũng như sự tôn trọng lớn nhất có thể.
Thế nhưng, nhiều hơn một chút cũng không thể được.
Dù sao, bọn họ là cha mẹ của nguyên chủ, cũng không phải cha mẹ ruột của y.
So sánh với hai vị phụ huynh hờ này, Độc Cô Vô Song đối với y mà nói lại càng quan trọng hơn.
Kéo theo hành lý, Kỉ Tình cũng không đi tìm Độc Cô Vô Song xin nương nhờ.
Trái lại, lại đem vài món quần áo trước kia nguyên chủ dành dụm tiền mua được mang đi bán, lấy được một số tiền không nhỏ.
Dùng số tiền này, Kỉ Tình rất nhanh liền mua được một căn hộ nằm ở gần công viên trò chơi.
Về phần thẻ ngân hàng, đã sớm bị cha Kỉ khóa lại.
Quả thật là dự định một xu cũng không cho y.
Sau khi mua nhà, việc đầu tiên Kỉ Tình làm chính là đến trường gửi đơn xin thôi việc.
Bởi vì nghề nghiệp giáo viên này, thật sự là không phù hợp với y chút nào.
Nếu không phải vì công lược nhân vật mục tiêu, ngày đầu tiên xuất viện, y liền đã sớm đề đơn xin từ chức.
Vả lại, không sớm thì muộn, cha Kỉ nhất định cũng sẽ tạo áp lực cho nhà trường, ép y phải rời đi.
Bởi vì ông muốn triệt hết mọi đường sống của y, để y biết khó mà lui.
Mà những gì Kỉ Tình đang làm, chỉ là sớm dự mưu hết thảy mà thôi.
Để người ta đuổi ra ngoài, chi bằng tự mình rời đi.
Không thể không nói, so với xin vào trường, xin từ chức thật sự là dễ dàng hơn rất nhiều.
Chưa tới năm phút, Kỉ Tình liền đã thành công xử lý xong thủ tục thôi việc.
Mà lúc này, Kỉ Tình cũng phải chính thức bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Bởi vì tiền tiết kiệm của nguyên chủ căn bản là không đủ để y sinh sống sáu tháng, cũng như làm thêm một số chuẩn bị.
Cho nên, trải qua đủ loại thế giới, đây là lần đầu tiên Kỉ Tình phải đi tìm việc làm.
Tính cách Kỉ Tình rất lười, không sai.
Thế nhưng, đó cũng không có nghĩa là y không có tôn nghiêm.
Sự lười này của y luôn là dựa trên yếu tố : không thiếu thốn.
Nhưng nếu một ngày nào đó, tình cảnh rơi vào bế tắc, y vẫn sẽ có thể cố gắng vươn lên.
Rốt cuộc, sau khi đi phỏng vấn ở vài chỗ, Kỉ Tình liền đến làm phục vụ viên trong một tiệm bánh ngọt.
Tính nguy hiểm không lớn, độ khó không cao, tám giờ sáng đi làm, năm giờ rưỡi trở về, tiền lương cũng rất không tệ, Kỉ Tình rất nhanh liền thích ứng với công việc này.
Kỉ Tình gương mặt tuấn lãng ưa nhìn, mang theo thần thái cao lãnh, cự người ngàn dặm nhưng lại phối hợp với chiếc tạp dề màu hồng phấn trước ngực, quả thật nhìn như thế nào cũng có cảm giác tương phản manh.
Đặc biệt là những lúc y xụ mặt, quả thật là khiến người tâm hoa nộ phóng.
Khách nhân mỗi ngày đến tiệm bánh cũng ngày càng nhiều, đa phần đều là chút nữ sinh mắc bệnh hoa si, chuyên môn chạy tới đây nhìn Kỉ Tình.
Chỉ là, dù cho trong lòng sôi trào ra sao, nhưng những Omega cùng Beta xinh