Edit: Cá
______
“Chỉ bằng các ngươi? Hừ!” Quân Khanh Mặc kéo tay Diệp Mộ Sanh, bước lên che chở trước người Diệp Mộ Sanh, cười lạnh nói. Nếu không phải sợ Diệp Mộ Sanh sẽ tức giận sau khi biết hắn giết người thì hắn e rằng mấy người này đã tan xác lâu rồi.
Thấy Quân Khanh Mặc chưa bị phát tác dụng, Diệp Mộ Sanh cười sau đó đi đến bên cạnh Quân Khanh Mặc, cậu nói với đám người võ lâm đang cảnh giác nhìn mình: "Trước khi động thủ, các vị nên nhìn thử lòng bàn tay của mình đi đã, xem có gì khác biệt không?”
Diệp Mộ Sanh nói xong thì đám người võ lâm mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình thế mà lại có hắc ấn, Thu Chỉ Vọng cũng không ngoại lệ!
“……” Thu Chỉ Vọng cầm sáo ngọc nhìn hắc ấn trong lòng bàn tay, hơi hơi nhíu mày.
“Ngươi! Ngươi đến tột cùng đã hạ độc lúc nào?” Chưởng môn Võ Đương vội nói.
“Chính là lúc đi đến chỗ các ngươi ban nãy. Độc này tên là không tiếng động, không màu, không vị nhưng lại trí mạng. Nếu đã trúng độc này thì phải dùng nước ấm ngâm toàn thân trong vòng hai canh giờ, một canh giờ sau là có thể giải độc, nếu qua hai canh giờ chưa ngâm thì sẽ không có thuốc nào chữa được. Bởi vậy ta khuyên các ngươi vẫn nên trở về ngâm mình đi.” Cảm giác được Quân Khanh Mặc nắm chặt tay mình, sau khi Diệp Mộ Sanh nói xong bèn nở nụ cười với Quân Khanh Mặc bên cạnh.
Tiếng đàn vừa rồi của Diệp Mộ Sanh có tác dụng thanh tâm quả dục, mặc dù hiệu quả đối với người có võ công cao cường không lớn, nhưng đối với người mới học võ thì có sức ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa nhờ lời nói của Diệp Mộ Sanh mà rất nhiều người trong võ lâm đều muốn trở về.
“Hay là chúng ta về trước đi……” Mặc dù những người trúng độc chỉ là những ai đứng gần Diệp Mộ Sanh nhưng những người không trúng độc cũng sợ không kém.
“Diệp Mộ Sanh, không thể tin được ngươi lại ác độc như thế! Nên nhớ ngươi là hậu nhân của Diệp gia và là đồ đệ của Bạch Sầu.” Nữ đệ tử của Nga Mi đỏ mắt, nắm chặt trường kiếm, giọng nói nghẹn ngào.
“Khụ khụ, Diệp thí chủ, ngươi có phải bị tên ma đầu này mê hoặc hay không, vì sao phải đi vào con đường tà đạo!” Một lão hòa thượng che ngực bị thương lại nói.
“Ma giáo là tà đạo, vậy các ngươi chính là chính đạo ư?” Diệp Mộ Sanh đột nhiên bật cười.
Mặc dù đám người võ lâm không lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt họ