Edit: Cá
_____
Nghe đám người võ lâm ngươi một câu ta một câu khuyên bảo, Diệp Mộ Sanh bĩu môi nói: “Các ngươi không cần nói nữa, người Ma giáo ở đây vẫn tốt hơn đám người chính đạo hư tình giả ý (*) các ngươi. Ta nhắc nhở các ngươi vài câu, độc trên người các ngươi sắp phát tác, một khi phát tác thì sẽ đau đớn từ xương cốt cho đến tận tim, đau muốn chết luôn đó. Cho nên các ngươi vẫn nên tranh thủ trở về đi.”
(*) Hư tình giả ý: giả dối, không có ý tốt, thành ngữ tương đương: Khẩu phật tâm xà.
“Còn chưa cút?” Ánh mắt lạnh lẽo của Quân Khanh Mặc nhìn vào đám người võ lâm. Thật muốn, thật muốn giết hết những người này.
“Diệp Mộ Sanh, ngươi dám tàn nhẫn như thế!” Mặc dù chưởng môn võ lâm ngoài mặt nắm lấy vũ khí chuẩn bị một trận đại chiến, nhưng thật ra là đã muốn mau chóng đi giải độc.
Đôi mắt Diệp Mộ Sanh đột nhiên trầm xuống, không vui nói: “Đúng thế, ta chính là nhẫn tâm độc ác, vậy thì sao? Ngươi có thể đối phó ta không? Nếu các ngươi còn chưa cút, vậy thì ta sẽ dạy cho các ngươi biết cảm giác sống không bằng chết là như thế nào, nên nhớ sư phụ của ta chính là Bạch Sầu, ta không hề thiếu thuốc độc…”
Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời thì Giang Diệc Hàn bị thương đứng một bên đã đánh lén Diệp Mộ Sanh, nhưng hắn còn chưa kịp chạm tới Diệp Mộ Sanh thì đã bị Quân Khanh Mặc một chưởng đánh bay.
“Giang công tử!”
Trải qua một vài chuyện như vậy, đám người võ lâm càng hoảng sợ, có người còn mặc kệ tiền bối của mình mà dẫn đầu chạy trốn.
“Một đám phế vật!” Chưởng môn Võ Đương nhìn những người chạy trốn, cả giận nói.
“…… Phương pháp giải độc ngươi vừa nói có thật không?” Bang chủ Cái Bang hỏi.
“Giả, tin hay không tùy ngươi.” Diệp Mộ Sanh liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Chúng ta vẫn nên trở về trước đi, ta tin Mộ Sanh sẽ không hại chúng ta, còn hai canh giờ nữa độc mới phát tác, bây giờ trở về vẫn kịp. Hơn nữa Tô cô nương cũng cần tìm đại phu trị liệu.” Thu Chỉ Vọng nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh, nói với đám người võ lâm.
Thấy ánh mắt chưởng môn Võ Đương hung tợn trừng nương tử của mình, Quân Khanh Mặc không nói không rằng trực tiếp đả thương người, một chưởng đánh gã đến hộc máu: “Phụt!”
“Cút!” Quân Khanh Mặc lạnh lùng nói.
Quân Khanh Mặc và Diệp Mộ Sanh đều làm cho đám người võ lâm sợ hãi, cuối cùng quyết định rút lui, mặc dù không cam tâm tình nguyện.
Trước khi rời đi, Diệp Mộ Sanh gọi Thu Chỉ Vọng lại, ném cho y mấy bình thuốc: “Nếu ngươi bị ma công của Quân Khanh Mặc đả thương thì nhớ bôi cái này.”
“Ừm, ngươi nhớ tự chăm sóc mình thật tốt.” Thu