Chờ bớt nắng, Cố Mạch Hàn liền lái xe đưa Diệp Mộ Sanh cùng A Cáp đi dạo các điểm tham quan nổi tiếng ở thành phố W.
Khi bọn họ trở về biệt thự của Cố Mạch Hàn đã là hơn 5 giờ chiều.
Nấu cơm xong xuôi, hâm ít đồ ăn thừa ban trưa, hai người bắt đầu dùng bữa tối. Sau khi ăn xong, Cố Mạch Hàn lái xe ra, chuẩn bị đưa Diệp Mộ Sanh về nhà.
Bởi vì A Cáp cũng đi, không tiện ngồi ghế phụ cho nên Diệp Mộ Sanh cùng A Cáp ngồi ghế sau.
Trên xe, Diệp Mộ Sanh rũ mắt xoa đầu A Cáp, trong mắt hoa đào vương ý cười, nhưng ngay sau đó nghĩ tới gì đó, trong mắt cậu hiện lên một tia nghi hoặc.
A Cáp……
Với tính cách của Cố Mạch Hàn sao có thể đặt tên buồn cười như vậy?
Chẳng lẽ là Cố Thanh Thiển đặt? Cố Thanh Thiển tính cách hoạt bát luôn vui vẻ, đặt tên này cũng rất bình thường.
Nhưng mà trong cốt truyện lúc Cố Thanh Thiển còn sống, Cố gia cũng không có nuôi chó, vậy cái tên này đã xuất hiện như thế nào?
Chẳng lẽ là cậu suy nghĩ nhiều, tên này chính là do Cố Mạch Hàn đặt?
Mặc kệ có phải hay không, hỏi một chút sẽ biết. Nếu là Cố Thanh Thiển đặt, vừa hay có thể dẫn ra chuyện Cố Mạch Hàn giấu ở đáy lòng.
Suy tư xong, Diệp Mộ Sanh liền ngẩng đầu, nhìn Cố Mạch Hàn qua khe hở giữa các ghế hỏi: “Hàn Hàn, kỳ thật tôi rất tò mò là sao anh lại nghĩ ra tên A Cáp này.”
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn nắm chặt tay lái, ngừng hơn hai mươi giây mới đáp: “Tên này được đặt bởi một người rất quan trọng với tôi.”
Cảm giác được giọng Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng hơn ngày thường, Diệp Mộ Sanh cố ý sửng sốt một chút, cụp mắt, ngữ khí có chút trầm xuống: “Ồ, ra là thế.”
Người rất quan trọng đối với Cố Mạch Hàn xem ra chính là Cố Thanh Thiển. Vì cho đến nay trên thế giới này, người duy nhất quan trọng với Cố Mạch Hàn