Về đến nhà, Cố Mạch Hàn đứng ở trong phòng, nhìn bức ảnh Cố Thanh Thiển trên bàn vài lần, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp nhỏ màu lam, cầm một chiếc chìa khóa từ trong hộp ra.
Nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, Cố Mạch Hàn đóng cửa rồi bước lên lầu 3. Đi được một lúc, Cố Mạch Hàn dừng trước góc cửa, dùng chìa khóa mở ổ khóa rồi đẩy cửa vào.
Khi Cố Mạch Hàn bật công tắc đèn, căn phòng tối tăm ngay lập tức sáng lên. Có rất nhiều đồ của thiếu nữ trong phòng! Bức tường được dán đầy các bức hình của một thiếu nữ!
Mà ở giữa phòng còn đặt một kệ vẽ, trên kệ vẽ được họa sống động như thật, đó là hình một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt nở nụ cười hồn nhiên, trong sáng.
Cố Mạch Hàn đi đến bức tranh, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhân vật trong tranh, con ngươi lập loè mong nhớ cùng lo lắng: "Thiển Thiển, em ở bên kia có khỏe không? Em biết không, anh rất nhớ em."
"Thiển Thiển, trước đây em thấy Husky nhà người khác, em nói muốn nuôi một con, còn phải đặt tên A Cáp cho nó đúng không? Anh đã nuôi một con thay em, tên chính là A Cáp..." Cố Mạch Hàn lại nói.
Ánh sáng từ đèn điện chiếu vào người Cố Mạch Hàn, hắn rũ mắt, thanh âm ôn nhu như nước hàm chứa sự cưng chiều, nhưng thân ảnh lại có chút cô đơn.
"Đúng rồi, hôm nay Thiển Thiển muốn nghe nữ thần của em hát hay không? Mặc dù anh không thích Thiển Thiển nghe người khác hát, nhưng thi thoảng vẫn có thể nghe một chút." Cố Mạch Hàn vừa nói, vừa click mở ca khúc nữ chủ hát trước đây.
Theo khúc dạo đầu nhẹ nhàng vang lên, một giọng nữ trong veo như chim hoàng oanh cũng cất lên...
Bài hát mới được một nửa, Cố Mạch Hàn giống như nghĩ tới gì đó, tắt ca khúc còn dang dở giữa chừng, cười nói: "Xin lỗi Thiển Thiển, bỗng nhiên anh không muốn nghe bài hát này nữa. Hôm nay có một người bạn của anh đến nhà