Sau khi bôi thuốc xong, Cố Mạch Hàn đã có phản ứng, Diệp Mộ Sanh cũng hai má phiếm hồng, trong mắt hoa đào nổi lên hơi nước.
Nhìn Cố Mạch Hàn chịu đựng khó chịu, thèm muốn Diệp Mộ Sanh, nên cậu cố ý đi ghẹo Cố Mạch Hàn, cọ tới cọ lui trong lòng Cố Mạch Hàn, còn liếc mắt đưa tình mà nhìn Cố Mạch Hàn nói đói bụng.
Nhưng Cố Mạch Hàn với cái trán đẫm mồ hôi, dịu dàng đẩy Diệp Mộ Sanh ra, đi vào toilet.
Nhìn bóng dáng Cố Mạch Hàn nhanh chóng rời đi, Diệp Mộ Sanh khẽ cười.
Lúc Cố Mạch Hàn bôi thuốc cho cậu, cậu nhớ tới hai đời trước hắn cũng đã từng như thế.
Thế giới của boss phản diện là bóng đêm, thế giới của cậu lúc không gặp được boss phản diện, cũng chính là bóng đêm……
Cậu giống như boss phản diện, đều sợ hãi, rồi lại muốn ánh sáng len lỏi vào thế giới bóng đêm của mình……
Thật ra ở vị diện thứ nhất, trong khi chữa lành Chu Lạc Ly, cậu cũng bị Chu Lạc Ly làm cho cảm động, và nảy sinh tình cảm với Chu Lạc Ly.
Sau đó tiến vào vị diện thứ hai, cậu nỗ lực học tập y thuật cùng sư phụ, học tập cầm kỹ cùng sư nương, ngoài việc muốn hoàn thành nhiệm vụ, cậu còn muốn bận rộn để không nhớ đến Chu Lạc Ly……
Mười năm trời, cậu đã đè sâu tình cảm dành cho Chu Lạc Ly ở đáy lòng, ngoài mặt vẫn tràn đầy nụ cười.
Cậu là người có tính khiết phích, đối với tình cảm cũng trước sau như một.
Nhưng vì trùng sinh, cậu cam nguyện bị các người đàn ông khác nhau đè dưới thân.
Mà khi cậu tự đưa đến cửa, bảo Quân Khanh Mặc thượng mình, sâu trong nội tâm cậu sinh ra chán ghét.
Sự chán ghét này không phải đối với Quân Khanh Mặc, mà là đối với bản thân.
Cậu cảm thấy mình thật tiện, thật dơ, thật buồn cười, thật đáng buồn……
Nhưng vì mẹ, vì ông……
Cậu không thể không như vậy, không thể không đi tiếp cận boss phản diện, không thể không dâng mình cho boss phản diện thượng, không thể không làm chuyện mà mình chán ghét……
Nghĩ đến nó, Diệp Mộ Sanh nhíu mày, nhưng chỉ chốc lát sau, liền giãn mày ra.
Vô luận như thế nào, ít nhất bây giờ cậu đã xác định boss phản diện đều cùng linh hồn,