Ăn sáng xong, Cố Mạch Hàn liền đi rửa chén, mà Diệp Mộ Sanh đeo eo nhức nhối đỡ tường đi vào phòng cho khách.
Đi đến bên cạnh kệ TV, Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua điện thoại sạc cả đêm, sau đó rút sạc cuộn bỏ vào trong ngăn kéo.
Thật ra hôm qua mới bắt đầu là cậu cố ý không nghe máy Cố Mạch Hàn thật, sau đó ôm mèo bông yên lặng rơi lệ, nhớ tới chuyện trước kia liền càng không muốn bắt máy.
Thẳng đến lúc điện thoại hết pin, chuông điện thoại không còn vang lên nữa, lúc này Diệp Mộ Sanh mới lau nước mắt, đè nén bi thương trong lòng, đi sạc pin rồi khởi động máy, sau đó gọi lại cho Cố Mạch Hàn.
Cầm điện thoại, đi đến sofa ngồi xuống, Diệp Mộ Sanh bắt đầu trả lời tin nhắn. Đặc biệt là gửi lời cảm ơn đến thần trợ công Quỳnh Thỏ Miên Miên.
Rửa bát xong, Cố Mạch Hàn đi đến bên cạnh Diệp Mộ Sanh nói: “Mộ Mộ, đi thôi, tôi dẫn em đến một chỗ.”
Nghĩ đến Cố Mạch Hàn cả đêm đều không ngủ, hơn nữa sáng sớm còn làm rất nhiều chuyện, Diệp Mộ Sanh lắc đầu nói: “Hàn Hàn, em không vội. Anh cũng mệt mỏi rồi, ngủ một lát đi, tỉnh ngủ thì chúng ta đi.”
“Không cần, tôi không buồn ngủ.” Cố Mạch Hàn nói.
“Nhưng em mệt rồi, muốn ngủ.” Đối diện đôi mắt Cố Mạch Hàn, Diệp Mộ Sanh nói.
Nhìn trong mắt hoa đào Diệp Mộ Sanh long lanh, trên mặt trắng trẻo, trong lòng Cố Mạch Hàn như có một dòng nước ấm mạnh mẽ đánh vào, giương môi mỉm cười cưng chiều, nói: “Ừm, chúng ta đi ngủ.”
Thật ra hắn cũng hơi mệt, rốt cuộc mấy ngày nghỉ quốc khánh luôn không ngủ ngon, ngày hôm qua còn mất ngủ.
“Vậy bế em đi ngủ đi.” Diệp Mộ Sanh dang hai tay với Cố Mạch Hàn.
“Được.” Cố Mạch Hàn cười cười, bế Diệp Mộ Sanh lên, sau đó đi vào phòng cho khách.
Hai người nằm ở trên giường, Cố Mạch