Editor: Cá Trèo Cây
Diệp Mộ Sanh vừa dứt lời, trong mắt Quân Khanh Mặc hiện lên tia kinh ngạc, biểu cảm lạnh nhạt trên mặt xuất hiện vết rách, hắn vốn đang cho rằng Diệp Mộ Sanh sẽ nói nhân tâm y giả linh tinh gì đó, không có nghĩ tới Diệp Mộ Sanh thế mà lại sẽ nói coi trọng hắn!?
Quân Khanh Mặc nhanh chóng thu liễm kinh ngạc trong mắt, khóe môi nhẹ dương, cười lạnh nói “Coi trọng ta? Mới vừa rồi không biết là ai nói ta lấy oán trả ơn, tâm như rắn rết. Ngươi là thần y tế thế cứu nhân sẽ coi trọng cái tên xấu xa như ta hả?”
“Mới vừa rồi ta cũng nói qua ta không phải người tốt, cái xưng hô thần y này ta cũng không dám nhận, bởi vì rất nhiều lần ta cứu người đều là có mục đích. Ta là người xấu, ngươi là người xấu, người xấu coi trọng người xấu, hết sức bình thường!” Diệp Mộ Sanh bĩu môi nói. (dạ em không còn gì để nói =)))
“Ngươi và ta đều là nam tử.” Quân Khanh Mặc cũng không vì lời nói của Diệp Mộ Sanh mà rung động, thời thời khắc khắc đều đề phòng Diệp Mộ Sanh để ngừa Diệp Mộ Sanh ra vẻ.
Quân Khanh Mặc sinh trưởng tại Ma giáo hắc ám đều đã gặp qua chuyện hai nam tử ở bên nhau, huống hồ phụ thân hắn còn từng dưỡng nam thiếp. Hắn nói như vậy chỉ là để thử Diệp Mộ Sanh.
Mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh lóe lóe, hàm răng khẽ mở, thanh âm ôn nhu như gió xuân phất qua dòng nước lại hàm chứa dụ hoặc từ trong miệng Diệp Mộ Sanh truyền ra “Ta thích đoạn tụ chi phích.”
“Vậy ngươi biết ta là ai không?” Trong mắt Quân Khanh Mặc càng thêm thâm thúy, hừ lạnh một tiếng, bàn tay lại lần nữa trượt xuống cổ Diệp Mộ Sanh……
A, nếu người này mà biết hắn chính là giáo chủ Ma giáo làm nhiều việc ác thì sẽ là biểu cảm gì nhỉ?
Diệp Mộ Sanh đem đầu để sát vào Quân Khanh Mặc, cánh mũi hai người tương chạm vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Mộ Sanh dương môi cười nhạt nói “Ngươi là người ta coi trọng.”
“A…… Tên và thân phận của ta ngươi còn không biết thế mà đã coi trọng ta rồi. Bất quá nếu ngươi coi trọng ta, vậy đem ngươi giao cho ta đi.” Quân Khanh Mặc vừa nói vừa rút tay đặt ở trong cổ áo Diệp Mộ Sanh