Editor: Cá Trèo Cây
Nghĩ đến người dưới thân mình hiện tại chính là thần y chính đạo tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, trong mắt Quân Khanh Mặc hiện lên tia đắc ý, lạnh mặt nghiêm trang nói “Không bằng chúng ta đổi vị trí, làm ở chỗ cửa sổ đi để cho người ta đi qua nhìn thấy được bộ dáng này của ngươi một chút, như thế nào?”
Diệp Mộ Sanh nghe thấy thế, thân thể khẽ run lên, nâng đôi mắt lên, ngữ khí có chút lạnh lẽo nói: “Tuy ta tự nguyện để ngươi thượng, nhưng không có nghĩa Diệp Mộ Sanh ta tự nguyện ti tiện để ngươi vũ nhục. Nếu ngươi thật sự như vậy…… A……”
Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp nói xong thì cảm giác một cơn đau đớn đánh úp lại, không khỏi kêu lên tiếng.
“Ngươi sẽ thế nào? Lấy bộ dáng hiện tại của ngươi lại có thể như thế nào?” Quân Khanh Mặc cười lạnh nói. Hắn biết Diệp Mộ Sanh đang tức giận, nếu hắn bị vũ nhục như thế, không tức giận thì thật không bình thường.
Kỳ thật vừa rồi hắn chỉ nói chơi, muốn nhìn phản ứng của Diệp Mộ Sanh một chút, cũng không có ý định thật sự làm như vậy.
Nghe thấy Quân Khanh Mặc nói ra tình hình thực tế của mình, Diệp Mộ Sanh gắt gao cắn nát cánh môi.
Nội lực của cậu không thâm hậu bằng Quân Khanh Mặc, ngân châm phòng thân cùng độc dược đều rơi vỡ cùng quần áo trên mặt đất, đàn lại không ở nơi này……
Hiện tại cậu đích xác không thể thế nào……
Nhìn tư thái lúc này của Diệp Mộ Sanh cùng khuất nhục trong mắt cậu, Quân Khanh Mặc hồi tưởng lại Diệp Mộ Sanh từng chế dược chữa thương cho mình. Trong lòng Quân Khanh Mặc liền giống như một cục đá rớt vào hồ nước tĩnh lặng, bắn ra một vòng gợn sóng.
Cảm giác được nhất cử nhất động của Diệp Mộ Sanh thế mà có thể làm tâm mình rung động, Quân Khanh Mặc nhíu nhíu mày, tránh đi ánh mắt của Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh nhíu mày đang muốn nói cái gì đó thì Quân Khanh Mặc đột nhiên vận khởi khinh công, bế Diệp Mộ Sanh lên.
Hai người tóc dài quyện lại với nhau, họa ra độ cung hoàn mỹ.
Thời khắc đó, Quân Khanh Mặc đem Diệp Mộ Sanh hạ xuống, đưa lưng về phía mình, đặt lên trên bàn của nhã gian.
Sau đó lại là một hồi tra tấn……
Tinh thần cùng thân thể đồng thời phải chịu khuất nhục, Diệp Mộ Sanh