Edit: Cá
__________
Quân Khanh Mặc đi về phía Diệp Mộ Sanh nói “Hoa hải đường đẹp thế nào cũng không bằng ngươi.”
Quân Khanh Mặc nói những lời này làm Diệp Mộ Sanh nhớ tới vài chuyện trước kia, trong lòng hơi chấn động, cậu cười nói “Ta rất tò mò về mười năm trước vì sao ngươi lại trồng hoa hải đường ở đây?”
“Lúc trước ta bị phụ thân phái đi giết người, trên đường đi thấy hoa hải đường này, liếc mắt một cái liền thích.” Quân Khanh Mặc giải thích.
Mười năm trước đúng là hắn liếc mắt một cái liền thích, ở đầu nhánh cây hải đường nở rộ đóa hoa màu đỏ, bởi vậy hắn đã dò hỏi người qua đường về tên hoa, sau đó đi tìm mấy giống cây để trồng trong sân.
Hiện giờ nhìn thấy Diệp Mộ Sanh cũng thích màu đỏ của hoa hải đường, trong lòng Quân Khanh Mặc rất là cao hứng, năm đó hắn không tìm thấy hoa hải đường màu trắng.
Sáng sớm hôm sau Quân Khanh Mặc đã rời khỏi Ma giáo để lên Thiên Sơn ngắt Thiên Sơn tuyết liên cho mẫu thân, Diệp Mộ Sanh tự biết khinh công của mình kém hơn Quân Khanh Mặc nên không đi theo, ở lại Ma giáo bồi Vu Lâm Nhi, thuận tiện luyện chế dược liệu để chữa trị đôi mắt của Vu Lâm Nhi.
Tốc độ của Quân Khanh Mặc nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của Diệp Mộ Sanh, buổi chiều ngày hôm sau Quân Khanh Mặc không tổn hao một sợi lông nào đã mang theo Thiên Sơn tuyết liên trở về.
Một tháng sau, đôi mắt mù rất nhiều năm của Vu Lâm Nhi một lần nữa lại có thể nhìn thấy ánh mặt, nước mắt không nhịn được trào ra hốc mắt.
“Bá mẫu, đây là Hoa Dung Cao, có thể loại bỏ những vết sẹo trên mặt người, chỉ là quá trình sẽ rất đau.” Thấy cảm xúc của Vu Lâm Nhi dần dần bình tĩnh, Diệp Mộ Sanh đứng ở một bên móc một bình sứ ra từ trong ngực rồi đưa tới trước mặt Vu Lâm Nhi.
Lúc trước Diệp Mộ Sanh ở Kỳ gia nhìn thấy Triều Ngọc Lộ nên sinh ra ý tưởng luyện chế Hoa Dung Cao, chẳng qua khi đó là vì muốn loại trừ vết sẹo dữ tợn đáng sợ trên người Quân Khanh Mặc.
Con ngươi Vu Lâm Nhi hiện lên kinh ngạc, bà sờ mặt nạ da người trên khuôn mặt mình, đôi tay cầm lấy bình sứ có chút run rẩy nói “Sanh Nhi…… Cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta sẽ không có ngày hôm nay.”
“Bá mẫu không cần cảm ơn ta, đây đều là chuyện Sanh Nhi nên làm.” Ánh mắt Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua Quân Khanh Mặc, sau đó cười nói với Vu Lâm