Âu Dương Minh bước ra ngoài đóng cửa lại, Tần Quảng cùng mấy người bằng hữu đã chờ sẵn ở ngoài chỉ chờ anh ra là lôi đi uống rượu hỉ, tiếng cười tiếng nói vui vẻ không ngớt.
Miêu Miêu cũng hiện lên, bay bay trước mặt cô dò hỏi:
- Yến Nhi, theo nguyên tác thì còn một đoạn sau khi cô nhập cung cùng hoàng thượng, tại sao lại thay đổi vậy chứ.
Cô bình thản nhấc chiếc bánh hoa mai trên bàn cắn một miếng, vị bánh ngọt thanh vừa cắn một miếng đã tan trong miệng đọng lại nơi cuối lưỡi.
Sau đó cốc vào trán Miêu Miêu một cái nhẹ nhàng:
- Em đó, không phải 3 tháng trước Lưu công công có hỏi năm nay nhà ta có điền tên ai vào danh sách tuyển tú không sao?
Miêu Miêu khó hiểu gật đầu:
- Thì đúng vậy, tỷ tỷ của cô Mai Anh không phải cũng đã nói mình sẽ tham gia tuyển tú đợt này rồi sao?
Cô cười bất lực, tay vỗ lên trán cái bốp, thực sự không biết nên nói gì với cái hệ thống chậm tiêu của cô đây.
- Thế mà em vẫn không hiểu sao? Ta hỏi em, nữ chính của câu chuyện này là ai?
- Là tỷ tỷ của chị?
- Đúng, cốt truyện thực sự bắt đầu là khi nguyên chủ đã chết rồi kìa, tỷ tỷ của nguyên chủ khi tình cờ đọc được quyền nhật ký của cô ấy mới biết được toàn bộ sự thật.
Sau đó, Mai Anh mới nhập cung, bắt đầu hành trình cung đấu của mình, lật đổ Chu quý phi lúc đó đang nắm quyền quản lý hậu cung.
Còn sai người âm thầm lật lại những oan khuất của cô năm xưa, phanh phui tội ác của tam tỷ và tứ tỷ của nguyên chủ.
Nói đoạn, cô nhấp một ngụm trà cho nhẹ giọng mới nói tiếp:
- Sau 5 năm, cô ấy đã nắm toàn quyền quản lý hậu cung, sinh cho hoàng đế 2 trai 1 gái, được tấn phong hoàng hậu dưới sự ủng hộ của triều đình và các cung phi khác.
Ngươi nói xem, giờ đây cô ấy đã nhập cung, vậy Chu quý phi mà ngươi nói cũng sẽ chịu báo ứng sớm thôi, ta còn cần nhập cung làm gì chứ.
- Túc chủ thật là tuyệt vời, vậy không phải là sắp hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ rồi sao? - Miêu Miêu vui như mở hội, bay lượn xung quanh.
Thấy Miêu Miêu bay vòng vòng, cô đưa tay lên xoa xoa thái dương của mình, tay còn lại tóm lấy Miêu Miêu dừng lại:
- Em đừng quay nữa, chị chóng mặt quá, có lẽ nhiều nhất là 5 năm nữa chúng ta có thể rời đi rồi.
- Chị cố gắng lên nha, tân lang trở lại rồi.
- Nói đoạn Miêu Miêu nở nụ cười không thể khốn nạn hơn rồi biến mất.
Âu Dương Minh mở cửa phòng, khuôn mặt anh đỏ bừng vì rượu nhưng khi thấy cô thì cố gắng đứng vững khiến cô nhìn thấy cảnh đó cũng bật cười thành tiếng, nhanh chóng bước lên đỡ lấy anh, giọng nói dịu dàng:
- Chàng sao thế, ta có ăn thịt chàng đâu mà chàng lại đứng đơ ra như chờ phạt thế.
- Ta, ta, ta chỉ là....!sợ nàng ám mùi rượu thôi.
- Được rồi, chúng ta mau đi nghỉ thôi.
- Hả, nghỉ...nghỉ sao, ta, ta....
Mặt Âu Dương Minh đỏ bừng khi nghe những lời ấy khiến cô cũng cạn lời không biết nên làm gì với cái con người đầu gỗ này đây.
Cô thở dài đầy bất lực, kéo anh ngồi cạnh giường:
- Ý là chàng định để ta trong đên tân hôn một mình chăn đơn gối chiếc sao?
Âu Dương Minh giật nảy, khuôn mặt thổi phồng:
- Ai dám bàn tán nàng chứ, tân nương của ta xinh như hoa, chỉ là ta sợ làm tổn thương nàng mà thôi.
- Phụt...!
Cô bụm miệng cười trước khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại đang đỏ bừng vì rượu và pha chút ngại ngùng ấy.
- Vậy, chàng phải nhẹ nhàng với thiếp một chút nhé.
Đêm tân hôn qua đi trong không khí ngại ngùng và ám muội của đôi tân lang tân nương trẻ, đương nhiên với một người hiện đại như cô thì chuyện này đã được xem rất nhiều nhưng cũng là lần đầu tiên thực hiện.
...******Ba năm sau******...
Mai Anh thành công tuyển tú vào năm ấy, cô ấy không những