Cẩm Vinh không mang theo quá nhiều người, cùng hành lý tinh gọn vỏn vẹn mười ngày đã tới được Giang Nam.
Tuy Chu Cảnh Đế lệnh cô làm khâm sai, nhưng được an bài ở một khu vực tương đối an toàn, cách nơi thiệt hại nặng của Hoằng Châu khá xa, tình hình hiện tại đã tạm thời bình ổn, nhìn qua cô cũng chỉ như đi ngang qua sân khấu thôi.
Vừa đến Hoằng Châu, đã có đông đảo quan viên ra tới đón chào, Cửu công chúa tuy không phải hoàng tử, nhưng địa vị tôn quý, lại là khâm sai bệ hạ thân mệnh, những người khác tự nhiên cung kính với nàng.
Trong đám người cùng nhau quỳ lễ, Cẩm Vinh nhìn thấy một người, một thân bạch y bên ngoài là áo choàng tím, có vẻ văn nhã lại thong dong.
Nhiếp Trọng Ngôn.
Cũng là người là Chu Cảnh Đế đã dặn dò qua, Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói, "Ta nghe nói công trị thủy lần này thuộc về một người, Nhiếp Trọng Ngôn."
Ánh mắt của đám người đồng thời đổ về phía Nhiếp Trọng Ngôn, sổ con sớm đã gửi, công lao này chói lóa không thể phủ nhận, Nhiếp Trọng Ngôn không thể không đi ra, nghiêm cẩn hành lễ.
"Hoằng Châu pháp tào Nhiếp Trọng Ngôn bái kiến Cửu công chúa."
Nói đến mới thấy kỳ quái, Nhiếp Trọng Ngôn trước kia là làm một trước quan thuộc hình ngục, chủ yếu xử lý án kiện ở địa phương, lần này lại lại lập công trị thủy lớn, nhiều lần ở thời điểm mấu chốt ngăn lại sóng dữ, hơn nữa Cẩm Vinh trước lúc đến Giang Nam cũng đã tìm hiểu, Nhiếp Trọng Ngôn người này kỳ thật là kẻ toàn tài, từ Lại Bộ tới Công Bộ đều đã công tác qua.
Nhiếp Trọng Ngôn nhìn như tao nhã có lễ, trong lòng lại nói,
"Kỳ quái, bệ hạ sao lại phái Cửu công chúa đến."
Lời nói có phần kinh ngạc, lại có phần tò mò nhưng không giống như quá quan tâm để ý.
Cẩm Vinh nhìn hắn một cái, tạm dừng một lát rồi nói, "Nhiếp đại nhân miễn lễ."
Quan viên Hoằng Châu vốn muốn chuẩn bị yến hội đón tân khâm sai, lại bị Cẩm Vinh nhanh chóng từ chối.
Công chúa đã nói vậy, bọn họ còn có thể làm thế nào, nếu là khâm sai bình thường, bọn họ còn có thể dùng chức quan mà gây sức ép, hoàng tử cũng thế, nhưng lần này đến lại là Cửu công chúa.
Rốt cuộc vì sao Cửu công chúa lại đến Giang Nam, chẳng lẽ bệ hạ sủng ái công chúa tới mức này? Mọi người tâm tư trăm chuyển, suy đoán sôi nổi.
Mấy ngày sau, Cửu công chúa cũng không tới lui nhiều với quan viên Hoằng Châu, càng hiếm khi hỏi chuyện Giang Nam, thoạt nhìn càng giống như du sơn ngoạn thủy.
Trong đó trừ bỏ một người, Nhiếp Trọng Ngôn.
Cẩm Vinh cùng Nhiếp Trọng Ngôn đi dạo, phía sau, trong tối đều có hộ vệ theo dõi, Cẩm Vinh mặc như một quý tiểu thư bình thường, không thu hút qua nhiều chú ý.
"Nhiếp đại nhân là đến Hoằng Châu nhậm chức đã ba năm đúng không?" Cẩm Vinh nhấp môi cười nói,
Nhiếp Trọng Ngôn hơi hơi sửng sốt, tiện đà gật đầu nói, "Đúng vậy."
Hắn đỗ tiến sĩ năm Vĩnh Khánh 21, cũng là ba năm trước, cũng là nhân tài mà Chu Cảnh Đế tự mình phái đến Giang Nam.
Ba năm trôi qua, cũng không thấy động tĩnh gì, bệ hạ tựa hồ đã quên mất người này, Nhiếp Trọng Ngôn tựa hồ cũng không oán không hận, ở chung nhiều ngày, có thể nhìn ra tính cách tùy ý phóng khoáng của hắn.
Mà bên trong vẻ tùy ý, lại ẩn chứa tâm tư nhạy bén cẩn trọng.
Cẩm Vinh cơ hồ không nghe được bên trong đầu hắn chứa cái gì.
Trừ bỏ chút giao động lúc gặp mặt, Cẩm Vinh nghĩ, cô hoài nghi mục đích thực sự Chu Cảnh Đế phái Nhiếp Trọng Ngôn đến Giang Nam, lí do mà Chu Cảnh Đế để hắn ngây người ở đây ba năm.
Chu Cảnh Đế không hề nhiều lời, có lẽ là hy vọng Cẩm Vinh tự mình phát hiện, tự mình công nhận Nhiếp Trọng Ngôn.
Nhiếp Trọng Ngôn bỗng nhiên nói, "Không biết tiểu thư cảm thấy, lũ lụt lần này nguyên do là từ đâu."
Nhân là bên ngoài, Nhiếp Trọng Ngôn cũng sửa lại xưng hô.
Cẩm Vinh nhẹ giọng đáp, "Đã là thiên tai, cũng là nhân họa."
Nhiếp Trọng Ngôn thoáng nhìn thẳng vào vị công chúa tôn quý trước mắt, trả lời như vậy, công chúa tuyệt đối không phải không quan tâm thế sự như lời đồn.
Nhiếp Trọng Ngôn không có nhiều hiểu biết với Cửu công chúa, ngày xưa ở kinh thành, cũng chỉ nghe là rất được bệ hạ sủng ái, đơn thuần nuông chiều, không nghĩ rời đi ba năm, chính thức gặp mặt, có lẽ là nên nói tai nghe không bằng thấy?
Hai ngày sau, Cửu công chúa liền tiến vào phủ Hoằng Châu, không phải xem hồ sơ thì chính là xem tài liệu.
Cửu công chúa muốn cái gì, quan viên dâng lên cái đó, dù sao chủ tử sau lưng bọn họ cũng không phân phó riêng mà bọn họ sau lưng vài vị chủ tử cũng không riêng phân phó gì đó, bọn họ cũng đương cung phụng.
Nhiếp Trọng Ngôn yên lặng bồi Cửu công chúa lui tới trong phủ nha, hồ sơ tài liệu Cửu công chúa yêu cầu rất nhiều, phần lớn liên quan tới việc tu sửa đê điều bị phá hủy do lũ, cùng với quan viên phụ trách lúc ấy.
Hai người không nói mà phối hợp ăn ý với nhau, Nhiếp Trọng Ngôn cần có đặc quyền từ Cửu công chúa, mà công chúa cũng cần hiểu biết về Giang Nam của hắn.
......!
Kinh thành,
Phủ Đại hoàng tử,
Tạ Diệu Âm ôm nhi tử, giọng nói nhẹ nhàng hỏi người áo đen đang quỳ gối, "Ngươi nói Cửu công chúa tới Hoằng Châu, cái gì cũng không làm?"
Ám vệ đáp lời nói, "Hồi Tạ Trắc Phi, đích xác là như thế."
"Cửu công chúa cũng hầu như không cùng quan viên Giang Nam lui tới, trừ bỏ Nhiếp Trọng Ngôn, bất quá theo lời của thám tử, đều là du sơn ngoạn thủy thông thường."
Tạ Trắc Phi mày đẹp nhíu lại, "Nhiếp Trọng Ngôn là người của ai?"
Ám vệ lắc đầu, "Trước mắt chưa thể xác định, người của Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử Ngũ hoàng tử đều từng tiếp xúc với hắn, hắn chưa cự tuyệt một bên nào."
Có thể đứng giữa các vị hoàng tử, chỉ sợ cũng không phải nhân vật đơn giản, Tạ Diệu Âm thầm nghĩ,
Nàng lo lắng nhất vẫn là Cửu công chúa, nàng cảm thấy Cửu công chúa đi Giang Nam, khả năng sẽ mang đến một kết quả khó có thể tưởng tượng, chỉ là Đại hoàng tử dường như không quá bận tâm, so với Cửu công chúa, hắn càng lo lắng Lục hoàng tử có ưu