Cao Tú Quyên vừa thấy Lý Văn Kiều trở về như thấy cứu tinh.
Cô ấy xoa tay bước tới đón Lý Văn Kiều."Văn Kiều, để tớ giúp cậu một tay!" Cao Tú Quyên vừa vọt về phía Lý Văn Kiều vừa giúp cô xách đồ. Tuy Lý Văn Kiều không cần giúp đỡ nhưng cô cũng không từ chối.
Vì đôi khi sự giúp đỡ thích hợp từ bạn bè có thể khiến tình bạn càng thêm khắn khít. Cốc Đinh Lan thấy vậy cũng xông tới muốn giúp đỡ Lý Văn Kiều, ngay cả Liên Tú Tú đang ngồi xổm trong góc đếm kiến thấy Cốc Đinh Lan xông tới giúp đỡ thì cô ta cũng không muốn tách rời quần chúng chạy tới giúp Lý Văn Kiều. Lý Văn Kiều và Cao Tú Quyên mỗi người đang xách một bên của gói bưu phẩm, Cao Tú Liên và Cốc Tú Lan giành nhau muốn xách cùng một bên, giành tới giành lui lại bắt đầu cãi nhau. Lý Văn Kiều thấy hơi đau đầu, bất đắc dĩ nói một câu: "Không cần đâu, tự tôi làm được."Cao Tú Quyên, Cốc Đinh Lan và cả Liên Tú Tú liền trăm miệng miệng một lời: "Không được! Tôi/tớ muốn giúp."Nếu có thể, Lý Văn Kiều đúng là muốn đuổi bọn họ đi hết. "Tớ muốn xách bên này!""Tôi cũng muốn xách bên này!""Cô tránh ra, tôi chính là muốn xách bên này, tại sao cô không đi xách bên kia?""Vậy tại sao cô không đi xách bên kia.
Cô đúng là cố tình gây sự!""Cô mới cố tình gây sự ấy, cô ở đây chỉ khiến Lý Văn Kiều vướng chân vướng tay.""Cô mới vướng chân vướng tay.
Nếu không tại cô, tôi đã giúp Lý Văn Kiều xách đồ về phòng từ đời nào rồi!"Lý Văn Kiều và Cao Tú Quyên liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó mỗi người giơ tay đẩy bọn hai người kia ra, thành công xách đồ về phòng. Trong khi đó hai người kia vẫn còn cãi nhau ầm ĩ trong sân: "Cũng tại cô.
Lần này tôi lại không giúp được Lý Văn Kiều rồi.
Tôi đã nói tôi phải đền ơn cô ấy.""Cũng vì cô mà tôi mới không có cơ hội phát huy tinh thần giúp người làm niềm vui của mình đấy."Giang Văn đang ôm sách ra khỏi phòng sách rót nước uống thấy hai người bọn họ lại đang cãi nhau, muốn đi khuyên. "Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa.
Chúng ta phải đoàn kết."Ai ngờ hai người kia lại cùng trả lời: "Ai cần anh lo!" Giang Văn cảm thấy rất tổn thương. Cốc Đinh Lan phản ứng nhanh, lập tức nói với Giang Văn: "Thật ngại quá, thanh niên trí thức Giang, tôi thấy anh nói rất đúng.
Chúng ta là thanh niên trí thức, phải đoàn kết thương yêu nhau.
Anh đang