Lý Văn Kiều vẫn làm cơm như thường ngày.
Tuy năm mươi đồng vấn đáp kia rất quan trọng, nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Nếu người hỏi không hài lòng với câu trả lời của cô, không có phần thưởng năm mươi đồng ấy cũng không sao, bởi vì sớm muộn gì cô cũng sẽ mở cửa hàng được. Cơm nước xong xuôi, Phong Xảo Vân triệu tập hết tất cả thanh niên trí thức mở cuộc họp.
Nội dung cuộc họp liên quan đến việc nhóm thanh niên trí thức mới có muốn nấu cơm chung với nhóm thanh niên trí thức cũ không? Bởi vì ngày mai nhóm thanh niên trí thức trẻ sẽ bắt đầu xuống ruộng, sau khi xuống ruộng, mỗi một thanh niên trí thức mới sẽ đối mặt với một vấn đề cực kỳ lớn. Đầu tiên, làm ruộng rất cực khổ.
Đó là công việc nặng nhọc mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Kế đến là không làm ruộng thì không có cơm ăn.
Nếu chỉ dựa vào bản thân, thì trên cơ bản mỗi người chẳng ăn được lưng lửng bụng.
Sức mạnh tập thể bao giờ cũng lớn hơn một chút.
Cho nên bình thường mọi người đều sẽ ăn cơm tập thể, lương thực củi lửa đồ gia vị mỗi người chia đều, thay phiên nấu ăn mỗi tuần. Nói đến vấn đề bếp tập thể, nhóm thanh niên trí thức mới giơ tay biểu quyết.
Ba người Cốc Đinh Lan, Liên Tú Tú và Giang Văn đương nhiên là đồng ý nấu ăn tập thể.Lý Văn Kiều không để ý đến chuyện khiêm tốn.
Nếu có lương thực mà không ăn, vì muốn ăn cơm chung với mọi người, không nói đến việc ăn không ngon, mà chỗ nào có lợi ích thì chỗ đó sẽ có cãi nhau.
Đã vậy lâu lâu còn phải chứng kiến cảnh người ta cãi nhau vì miếng ăn, Lý Văn Kiều sẽ cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Hơn nữa, cô rất khỏe, mỗi ngày xuống ruộng làm việc xong cô có thể nghỉ ngơi, muốn làm gì thì làm.
Nấu cơm chỉ là việc nhỏ.
Hơn nữa cô có thể mở gian bếp nhỏ nấu ăn trong không gian. Lý Văn Kiều mỉm cười nói: "Bây giờ tôi vẫn là không tham gia chung với mọi người.
Người nhà tôi đã gửi lương thực cho tôi rồi." Mọi người đều ngưỡng mộ cô nhưng ai cũng hiểu được sự lựa chọn của cô. Cốc Đinh Lan lại chà tay, quyết định sau này sẽ càng nịnh bợ Lý Văn Kiều nhiều hơn nữa. Cao Tú Quyên lựa chọn ăn tập thể.
Nguyên nhân chính là cô không biết mình có nuôi nổi bản thân không? Cô cũng không muốn mặt dày ăn chực