Cũng không quan tâm vẻ mặt thối của Cố Viễn Hàn, dù sao bà ấy nhìn mười lần thì cũng có tám lần vậy nên thành quen luôn rồi.Bước nhanh về nhà.“Lư Đản Nhi, con đến nhà bà nội cả của con, mang chút rau dại mà thím đào tặng cho bà nội đi, lấy cái gùi phía dưới ấy, chỗ đó non.”Hề Thanh Thanh nháy mắt với Lư Đản Nhi, Lư Đản Nhi lập tức hiểu ý, đuổi theo Trần Lan Chi muốn cùng nhau trở về.Mơ hồ còn nghe thấy Trần Lan Chi nói chuyện: "Con nói con, đứa nhỏ này.
Bác lấy chút ít là được rồi, còn chia trên dưới làm gì.
Rau dại kia không phải đều giống nhau sao?"Lư Đản Nhi cũng không nói lời nào, chỉ cười ngây ngô không ngừng.Cố Viễn Hàn nhìn Hề Thanh Thanh đang cười mà thấy khó hiểu, nhìn đến mức khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.Lúc Hề Thanh Thanh sắp nhịn không được mở miệng xoay người đi về nhà, trong lòng anh vẫn nghĩ e là đầu óc của cô nhóc thanh niên trí thức không được thông suốt cho lắm.
Giờ mùa này nếu muốn ăn rau dại thì ai mà không biết đào chứ?Cũng không biết xấu hổ mà đưa người ta về nhà, chẳng lẽ là muốn Lư Đản Nhi ăn chực ở nhà bác cả một bữa rồi về sao? Tính cũng khôn đấy, cũng không phải không biết sống qua ngày mà.Hề Thanh Thanh không quan tâm anh nổi cơn điên gì, cô định sau khi về đến nhà thì rửa mặt, thay quần áo.
Dù sao khả năng của thân thể này cũng không được tốt lắm, trên người bây giờ lại dính đầy bùn đất.“Em khoá cửa lại làm gì vậy?”Cố Viễn Hàn ở ngoài vỗ cửa.“Đừng vỗ nữa, tôi đang thay quần áo đây.”Không biết Cố Viễn Hàn đang nghĩ