Hề Thanh Thanh bị vỗ đến mất kiên nhẫn, mở cửa ra.
“Kêu cái gì mà kêu? Anh không thể nấu ăn à? Tôi cũng đâu có chê anh nấu không ngon.
”Cố Viễn Hàn cảm thấy cuối cùng cũng có người da mặt dày hơn mình: "Em còn dám nói à, ông đây cưới em về là để em hưởng phúc à? Đi nấu cơm đi! Không làm thì đừng ăn.
”“Sắp ly hôn rồi, cưới cái gì mà cưới?”Cố Viễn Hàn nghẹn lời không biết nói gì, cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng, hét lớn tiếng:“Chưa ly hôn thì vẫn là vợ của tôi!”“Anh nói gì thì là đó sao? Xem ai có thể chịu được cái tính chó má của anh chứ?”Hề Thanh Thanh quay đầu vào nhà bếp.
Dù sao bây giờ cô tìm được cách khôi phục dị năng rồi, đợi mình ăn thêm mấy bữa thịt nữa, để sức mạnh khôi phục về cấp năm của dị năng sẽ đánh anh một trận, ai bảo mỗi ngày anh cứ “ông đây, ông đây”.
Không nhắc đến vợ của đại đội trưởng nhìn thấy thịt thì ngạc nhiên đến thế nào, Lư Đản Nhi đã đeo gùi lên lưng quay về.
Như sợ bị người ta nhìn thấy, vừa vào cửa đã khom người đóng lại.
"Con đi ăn trộm à?"Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Lư Đản Nhi, dọa cậu bé giật mình một cái.
Lư Đản Nhi vuốt ngực mình: "Chú hai, chú muốn dọa chết con đấy à.
”Cố Viễn Hàn bưng khoai tây, cúi đầu nhìn cậu bé: "Vừa rồi con làm gì thế? Làm chuyện gì trái lương tâm à?”Sau khi đặt gùi xuống, Lư Đản Nhi ngồi xổm xuống lôi rau dại ra, còn không quên mỉa mai: "Chú hai, chú cho rằng con là chú sao.
”Trước khi Cố Viễn Hàn nổi giận và thay