Hề Thanh Thanh không hiểu gì nhìn theo bóng lưng mẹ chồng hờ: “Chắc là từng học đóng kịch hát Tứ Xuyên chứ lật mặt đâu thể nhanh thế được.
”“Xì xụp.
”Cô cảm thấy mình đói bụng quá trời, bưng bát canh trứng gà húp ừng ực.
Canh trứng gà cho thêm đường trắng, Hề Thanh Thanh uống mà cảm thấy trong miệng là mỹ vị.
Hu hu hu, muốn khóc quá đi, sống ở tận thế mười năm, sắp quên mùi vị trứng gà và đường như thế nào luôn rồi.
Mặc dù về sau hầu như số lượng zombie không còn bao nhiêu, thời cuộc cũng ổn định nhưng thực vật biến dị và thú biến dị nhiều vô số kể, đừng nói là nuôi gà nuôi vịt, trông sau cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ đồ ăn bị biến dị, không những không thể ăn mà có khi còn gây hại cho cơ thể con người.
Có thể ăn thú biến dị nhưng cái thứ ấy vừa chua chát vừa tanh.
Uống canh trứng xong, Hề Thanh Thanh cảm thấy mình đã lại sức hơn một chút.
Đúng rồi, không biết dị năng của cô có theo tới đây không, xuyên không chắc phải có bàn tay vàng chứ nhỉ, hơn nữa mình xuyên tận hai lần rồi.
Mặc dù cô tự cảm thấy hai dị năng này khá là vô bổ nhưng có còn hơn không.
Cô nghĩ thế bèn thử gọi dị năng của mình tới.
Tụ lực – không có cảm giác.
Lại lần nữa – vẫn không có cảm giác gì.
Cô không tin ông trời tàn nhẫn với cô như thế.
Cô chống hai tay xuống giường định ngồi thẳng dậy, hơi sơ ý, ngón tay suýt thì xuyên thủng giường.
Hề Thanh Thanh vội rút tay